Tiếng nổ đinh tai nhức óc lấn áp tất cả, lúc này toàn bộ phương viên hơn trăm thước chung quanh đài đá đều bị tiếng nổ kinh người bao phủ, uy lực kinh khủng đủ để chấn nát một ngọn núi cao thành phấn vụn.
Giờ khắc này, trừ mấy chục cây trận kỳ quan trọng nhất không tự bạo ra, mấy trăm cây trận kỳ lục giai còn lại đều tự bạo.
Đây là một cỗ lực lượng đáng sợ đến bực nào cơ chứ?
Gần như là trong chớp mắt đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên, năm tên Vũ Tôn lục giai sơ kỳ của Đại Chu vương triều, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực bạo tạc khủng bố làm cho mất mạng.
Trong bụi mù ngập trời, máu tươi và thịt nát bắn ra phía, sau đó bị lực lượng bạo tạc đánh thành hư vô, không còn sót lại bất kỳ một thứ gì nữa.
Mà ba người Thiên Ma trưởng lão và Dị Nhân Đồ cùng với Chu Tuần cũng bị lực lượng chấn tới, trên người đều có máu tươi tràn ra.
Lúc này Tần Trần đã sớm trở lại đài cao, đồng thời cũng kéo Hắc Nô về. Tinh thần lực hắn điên cuồng vận chuyển, toàn lực thao túng trận pháp còn sót lại trên đài đá, ngăn cách đài đá thành một cái không gian bị phong kín, không cho một chút uy lực nào trùng kích vào bên trong.
Trong lúc đang phải gian nan thao túng trận pháp, hắn đánh ra một đạo tinh thần lực, cố gắng kiểm tra tình huống bên ngoài. Thế nhưng vừa mới thẩm thấu ra ngoài thì tinh thần lực mạnh như lục giai của hắn đã bị đánh thành hư vô trong nháy mắt. Từ đó có thể thấy được uy lực bạo tạc của đại trận này kinh khủng tới bực nào.
Mãi đến mấy hô hấp sau, lực bạo tạc bên ngoài đài đá mới từ từ yếu ớt, cả sơn cốc chậm rãi trở nên yên tĩnh.
Tần Trần dừng thao túng trận pháp rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bụi mù đầy trời đã tản đi, cả sơn cốc đã trở thành một mảnh phế tích từ bao giờ.
Ở trong phế tích, năm tên Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Thậm chí ngay cả xương cũng không thấy đâu. Trong phế tích lúc này chỉ có năm nhẫn trữ vật nằm lăn lóc ở trên đất mà thôi.
Trừ năm chiếc nhẫn này ra, Dị Nhân Đồ và Thiên Ma trưởng lão lại không bị bạo tạc tới chết, hai người vô cùng chật vật nằm trong phế tích, cả người máu me đầm đìa.
Trong đó, trên người Dị Nhân Đồ không có một chỗ nào là tốt cả. Máu thị be bét, ngay cả đốt xương cũng có thể thấy rõ ràng, cả người vô cùng suy yếu, không có một chút sức chiến đấu nào nữa.
Trong lúc chiến đấu với Thiên Ma trưởng lão trước đó hắn đã bị thương nặng, lại thêm trận pháp đột nhiên tự bạo làm cho hắn không kịp đề phòng, vì vậy tình huống hiện tại của hắn cực kỳ thê thảm.
Mà ở cách hắn không xa, so với hắn thì tình huống của Thiên Ma trưởng lão tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng lúc này đối phương cũng nằm trong phế tích, Xà trượng trong tay đã trở nên rách nát, áo bào và hộ giáp trên người cũng bị nghiền nát.
Khí tức trên người hắn cực kỳ suy yếu, khuôn mặt tràn ngập máu tươi, tuy rằng vẫn không thể nói là mất đi nửa cái mạng. Thế nhưng có lẽ một thân thực lực và chân lực đã tiêu hao bảy tám phần, không còn lại được mấy phần.
Điều làm cho Tần Trần giật mình là một tên Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ như Chu Tuần lại không chết.
Chỉ là người này cũng vô cùng chật vật, thậm chí ngay cả một cánh tay cũng đã biến mất, hộ giáp lục giai bao trùm toàn thân đã rách nát, không còn một chỗ nào là nguyên vẹn. Hắn nằm xụi lơ ở đó, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Lúc này ba người đều hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô trên đài đá.
Hiện tại trên mặt Tần Trần đâu còn có nửa phần sợ hãi và nóng nảy nữa chứ. Hắn hơi cười cười, vô cùng thong thả, bình thường.
Cảm nhận được ánh mắt của ba người, Tần Trần vỗ tay, tiếng vỗ tay trở nên vô cùng chói tai ở trong sơn cốc mênh mông trống trải này:
- Ha ha, mạng của ba vị thật là lớn, không nghĩ tới ngay cả Lục Hợp Thiên Cương Trận của Bản thiếu tự bạo mà cũng không thể giết chết được các ngươi, thật sự là có bản lĩnh, Tần mỗ ta bội phục.
Tần Trần vừa cười cười vừa đi xuống đài đá, lạnh lùng nhìn ba người Chu Tuần.
- Ngươi thật là hèn hạ, không ngờ lại cố ý dẫn chúng ta đi vào trong rồi tự bạo trận pháp, thật sự là gian trá!
Chu Tuần cắn răng, phun ra hai ngụm máu, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm vào Tần Trần rồi nói một tiếng.
Nếu như hiện tại hắn còn không biết, trước đó Tần Trần cố ý làm bộ không địch lại, dẫn bọn họ đi vào thì quả thực hắn là kẻ ngu si không còn thuốc chữa nữa rồi.
- Sao Lục hoàng tử điện hạ lại nói như vậy chứ?
Tần Trần ra vẻ kinh ngạc nói:
- Luận đê tiện, ta đâu bì kịp được một phần vạn của các hạ chứ? Cố ý ở lại tới cuối cùng để cướp đoạt linh dược trên người Tần mỗ. Nếu như không phải tạo nghệ trận pháp của Tần mỗ không tệ, bố trí một tổ hợp liên hoàn trận như vậy ở chung quanh thì không chừng người ngã xuống ban nãy đã là Tần mỗ rồi.
Tần Trần cười nhạt nói.
Đối phó với hoàng tử vương triều như Chu Tuần, còn có cao thủ Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong như Di Nhân Đồ, hắn không chuẩn bị thêm một ít, có lẽ người chết chính là hắn rồi.
- Được, coi như bổn điện thua. Bổn điện thừa nhận trước đó đã nhìn lầm người, không nên đối địch với ngươi. Đồ vật trên người bản điện có thể cho ngươi, chỉ cần hôm nay ngươi tha cho bổn điện một con đường sống thì sau này bổn điện tuyệt sẽ không làm phiền ngươi. Đồng thời bổn điện cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đến lúc này Chu Tuần lại trở nên tỉnh táo, hiện tại Dị Nhân Đồ đã gần chết, cơ hồ không có sức tái chiến nữa, mà bản thân hắn cũng đã bị trọng thương, chỉ có thể chờ chết. Như vậy trừ việc cầu xin Tần Trần tha thứ ra hắn không có lựa chọn nào khác nữa.
Tần Trần không nói gì, Chu Tuần này chẳng những xảo trá, hơn nữa da mặt cũng cực dày, không ngờ đến lúc này lại còn dám vọng tưởng cầu xin tha thứ.
- Muốn Bản thiếu bỏ qua ngươi, Lục hoàng tử điện hạ thấy chuyện này có thể sao?
Nói đùa, loại người như vậy nếu đã động thủ thì đương nhiên phải trực tiếp giết chết rồi, chẳng lẽ lại thả hổ về rừng hay sao?
- Vị bằng hữu này, ban nãy ta đứng ở bên các hạ a. Vì sao ngay cả ta mà các hạ cũng không tha cơ chứ? Có phải các hạ nên cho lão phu một lời công đạo hay không?
Lúc này Thiên Ma trưởng lão gian nan ngồi xuống, híp mắt, sắc mặt tái xanh hỏi.
- Ha ha, bằng hữu?
Tần Trần đột nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Thiên Ma trưởng lão, dùng giọng giễu cợt nói:
- Bản thiếu cũng không dám làm bạn với người của Huyết Ma giáo.
Cái gì?
Thiên Ma trưởng lão đột nhiên biến sắc, nói:
- Làm sao ngươi biết...
Huyết Ma giáo!
Chẳng lẽ là Huyết Ma giáo ngang dọc Bách Triều chi địa ngàn năm trước, cơ hồ muốn nuốt trọn, nhất thống cả Bách Triều chi địa kia hay sao?
Chu Tuần và Dị Nhân Đồ kinh hãi nhìn về phía Thiên Ma trưởng lão, bọn họ cũng không nghĩ tới Thiên Ma trưởng lão lại là người của Huyết Ma giáo.
Ngàn năm trước, Huyết Ma giáo bị Đan các cùng các thế lực cao cấp nhất đại lục trấn áp, đã tiêu tan thành mây khói từ lâu rồi. Chẳng lẽ nghìn năm sau thế lực này lại muốn ngóc đầu trở lại hay sao?
- Làm sao ta biết sao? Ma khí trên người các hạ nặng như vậy, sao Bản thiếu lại không nhìn ra dc cơ chứ? Bản thiếu vừa mới đến Hắc tử chiểu trạch này thì các hạ đã theo tới. Chẳng lẽ các hạ căn cứ vào khí tức trên người Bản thiếu mà truy tung đến đây sao? Huyết Ma giáo các ngươi ẩn nấp ở trong Bách Triều chi địa lâu như vậy, tặc tâm không thay đổi, vốn Bản thiếu không muốn quản. Thế nhưng chỉ trách các ngươi lại dây vào Bản thiếu, Bản thiếu không thể không ra tay a.
- Ngươi ở lại đến cuối cùng, có lẽ cũng giống như tên Chu Tuần này, cũng có thể là có ý đồ khác. Vậy thì tốt rồi, nếu đã ở lại thì vĩnh viễn ở lại đây đi...
Tần Trần còn chưa nói hết lời này thì đột nhiên Ly Khám Thánh kính xuất hiện ở trong tay hắn, một đạo quang mang mênh mông và thánh khiết bắn về phía Thiên Ma trưởng lão.
Đồng thời thanh kiếm rỉ thần bí trong tay Tần Trần cũng hóa thành một vệt sáng, bỗng dưng bắn về phía Dị Nhân Đồ và Chu Tuần, hiển nhiên hắn muốn nhổ cỏ tận gốc cả song phương.