Vũ Thần Chúa Tể

Chương 649: Lấy mạng ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha, các hạ đường đường là Lục hoàng tử điện hạ của Đại Chu vương triều, chẳng lẽ không biết Bản thiếu làm vậy là có ý gì sao?

Tần Trần cười lạnh một tiếng, cười như không cười nhìn về phía Chu Tuần, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.

Sắc mặt Chu Tuần cực kỳ khó coi, sắc mặt của Tông vệ đội trưởng Dị Nhân Đồ bên cạnh hắn thì lại tái xanh.

Lấy thân phận của bọn họ chưa từng bị người khác chế nhạo như thế, đổi lại là nơi khác thì bọn họ đã điên cuồng động thủ từ lâu rồi.

Thế nhưng ở chỗ này, bọn họ phải dựa vào Tần Trần thì mới có thể rời khỏi sơn cốc này, cho nên bọn họ mới không dám tùy tiện xuất thủ.

Một khi song phương vạch mặt, đối phương trực tiếp truyền tống rời khỏi nơi này thì mấy người bọn hắn phải làm thế nào bây giờ?

Vì vậy nghĩ tới đây, Chu Tuần trực tiếp cười lạnh nói:

- Các hạ giữ chúng ta lại không phải là muốn linh dược hay sao? Được, bổn điện đồng ý với ngươi, nói đi, ngươi muốn bảy thành, tám thành, hay là chín thành? Hay là thêm một vạn Chân thạch trung phẩm vậy?

Trên mặt Chu Tuần mang theo vẻ khinh thường, hiển nhiên hắn cho rằng Tần Trần làm như thế là vì muốn trấn lột bọn hắn.

Hiện tại người ta là dao thớt, hắn là thịt cá, hắn không ngại đồng ý với đối phương. Sau khi ra ngoài hắn sẽ canh ở cửa phế tích, đến lúc đó Tần Trần sẽ phải ngoan ngoãn nhổ ra tất cả mọi thứ mà hắn mất đi.

Tần Trần cười nhạt nhìn mấy người Chu Tuần, lạnh giọng nói:

- Dường như Lục hoàng tử điện hạ tôn quý của chúng ta còn chưa hiểu rõ tình huống a. Ngươi cho rằng Bản thiếu giữ ngươi lại chỉ là vì một chút linh dược hay sao? Đó là Bản thiếu muốn lấy mạng ngươi!

Sau khi nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt Tần Trần nheo lại, một cỗ sát ý kinh người từ trên người hắn nở rộ, giống như hai mắt của thần chết mở ra vậy.

- Ngươi muốn giết ta?

Nghe thấy lời nói của Tần Trần, Chu Tuần ngây người, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.

- Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi biết bổn điện là ai không? Lục hoàng tử của Đại Chu vương triều. Chuyện ngươi giết ta, một khi tin tức truyền đi, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống mà rời khỏi Hắc Tử Chiểu Trạch này sao? Đến lúc đó toàn bộ cường giả Đại Chu vương triều ta sẽ đuổi giết ngươi, cho dù ngươi có bản lĩnh lớn tới đâu thì cũng khó thoát khỏi cái chế.

Chu Tuần cười nhạt nói tiếp:

- Huống chi, ngươi giết được bổn điện sao? Quả thực trận pháp của ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta đứng ở bên ngoài trận pháp thì ngươi định động thủ với chúng ta thế nào chứ? Bên chúng ta có hai Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong, một khi vạch mặt chúng ta hoàn toàn có thể liều lĩnh phá tan trận pháp của ngươi, đến lúc đó song phương đều không rời khỏi nơi này được nha.

Dứt lời, lúc này Chu Tuần nhìn về phía Thiên Ma trưởng lão ở bên cạnh, cười lạnh nói:

- Các hạ có nghe thấy không? Gia hỏa này muốn cùng giết chúng ta a, không bằng chúng ta liên thủ, phá trận pháp của hắn trước?

Thiên Ma trưởng lão nhướng mày, không để ý đến Chu Tuần mà trầm giọng hỏi Tần Trần:

- Các hạ, dường như chúng ta không oán không cừu a? Vì sao ngươi lại muốn giết bản tôn?

- Vậy tại sao ngươi không rời khỏi nơi này?

Đột nhiên Tần Trần kinh ngạc nói một tiếng, dường như lúc này hắn mới phát hiện ra Thiên Ma trưởng lão còn chưa rời khỏi sơn cốc, hắn nói:

- Bản thiếu không biết các hạ, đương nhiên không có cừu oán với các hạ thì sao có thể giữ ngươi lại được chứ? Hiểu lầm, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Trước đó các hạ không mở miệng làm cho Bản thiếu quên mất sự tồn tại của các hạ a.

Hiển nhiên là do trước đó Thiên Ma trưởng lão không nhúc nhích, không nói lấy nửa lời cho nên Tần Trần không để ý đến hắn.

Ánh mắt của Thiên Ma trưởng lão lập loè.

Quên sự tồn tại của hắn?

Đùa gì vậy chứ?

Mặc dù hắn im lặng, không nói lấy một câu, thế nhưng một người sống sờ sờ đứng ở trong sơn cốc này, sao lại không nhìn thấy chứ?

Rất có khả năng, là Tần Trần cố ý giữ hắn lại đây.

Vậy tại sao đối phương lại làm thế?

Trong nháy mắt Thiên Ma trưởng lão căng thẳng, không nhịn được nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương đã nhìn thấu mình hay sao?

Không có khả năng!

Thiên Ma trưởng lão lắc đầu.

Hắn và đà chủ đại nhân đều bế quan, chưa từng xuất hiện qua ở trong Bách Triều chi địa, cho nên không có khả năng có ai biết hắn, nếu nói đối phương biết hắn thì quả thực là hoang đường a.

Vậy mục đích của đối phương là gì?

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì đã thấy Tần Trần cười gượng, dùng giọng áy náy nói:

- Thật là xin lỗi, không ngờ ta lại quên các hạ. Chỉ là nếu như các hạ đã ở lại đây thì Bản thiếu có một đề nghị, không bằng chúng ta cùng liên thủ giết chết người Đại Chu vương triều. Đến lúc đó bảo vật lấy được từ trên người võ giả Đại Chu vương triều Bản thiếu sẽ chia cho ngươi một nửa, ngươi thấy thế nào?

- Đương nhiên, nếu như các hạ muốn rời khỏi nơi này thì Bản thiếu cũng không bắt buộc. Chỉ cần các hạ hứa không nói ra chuyện ở nơi này, đồng thời giao nộp năm thành linh dược lấy được trước đó thì Bản thiếu sẽ đưa ngươi ra ngoài.

- Đây là con số nể mặt các hạ có ý tốt với ta trước đó.

Tần Trần thành khẩn nói một câu, đồng thời còn mở một lỗ hổng ở trên trận pháp, lại nói:

- Lựa chọn đi, muốn rời đi thì mau tiến vào trận pháp.

Hóa ra là muốn ta và hắn cùng nhau giết người của Đại Chu vương triều a!

Sự đề phòng trong lòng Thiên Ma trưởng lão biến mất, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Tần Trần khi giữ hắn lại.

Bản thân hắn lẻ loi một mình, lại là Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong, Tần Trần này, chỉ dựa vào hắn và thủ hạ, không có tự tin giết chết người của Đại Chu vương triều, vì vậy mới giữ hắn lại, đồng thời còn nhượng bộ lợi ích để lôi kéo hắn.

Dự tính thật là tốt.

Chỉ là chuyện này cũng rất hợp ý của Thiên Ma trưởng lão, dù sao mệnh lệnh của đà chủ đại nhân là mang Tần Trần về. Đương nhiên hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không một khi Tần Trần bị đám người Chu Tuần giết thì phải làm sao bây giờ? Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại ở lại tới cuối cùng.

Mắt sáng lên, Thiên Ma trưởng lão cười gằn nói:

- Muốn ta ở lại cũng không phải là không thể, trừ một nửa đồ trên người đám người kia ta còn muốn hai thành linh dược mà ngươi lấy được trước đó!

- Ngươi...

Chu Tuần lập tức giật mình nhìn về phía Thiên Ma trưởng lão, gia hỏa này thực sự đối phương lôi kéo sao?

- Bằng hữu, lời người này nói mà ngươi cũng tin a? Người này đang nói nhăng nói cuội, không có một chút thành ý nào cả!

Dị Nhân Đồ cũng trầm giọng nói:

- Bằng hữu, ngươi cho rằng tiểu tử này quên ngươi thật sao? Hắn giữ ngươi lại chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi. Lão phu dám cam đoan, nếu các hạ thật sự động thủ với bọn ta, sau khi thành công, người kẻ này muốn giết sẽ chính là ngươi a!

Kẻ khác, có lẽ đám người Chu Tuần không quá để ý, thế nhưng Thiên Ma trưởng lão thực lực kinh người, là một đại địch, không thể không khiến bọn họ cảnh giác nha.

- Ha ha, các hạ đã cân nhắc kỹ chưa?

Thiên Ma trưởng lão không để ý tới đám người Chu Tuần mà chỉ cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Trần.

- Hai thành linh dược quá nhiều, ta chỉ có thể cho ngươi một thành, nếu không thì mời các hạ ra ngoài!

Tần Trần do dự một lúc, khẽ cắn môi nói ra một câu.

- Một thành? Cũng không tệ, tốt ta đồng ý.

Thiên Ma trưởng lão cười rộ lên.

Trên thực tế, mặc kệ Tần Trần cho hắn linh dược hay không thì hắn cũng ở lại. Dù sao một khi hắn khống chế được Tần Trần, đến lúc đó linh dược trên người Tần Trần không phải là của hắn hết hay sao?

Sở dĩ hắn cò kè mặc cả cũng là vì hắn muốn làm cho Tần Trần tin tưởng bản thân hắn không có ác ý với đối phương mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)