Lúc này võ giả bên ngoài đều dại ra nhìn hai người Tần Trần và Lạc Anh, con mắt của mỗi người đều trợn trừng lên.
Gia hỏa này ngay cả người của Huyền Âm các cũng dám động, xem ra là không biết sống chết thật, người này căn bản không sợ bất luận kẻ nào ở trong sơn cốc này a.
Vốn còn có người muốn lợi dụng thế lực của bản thân để đe doạ hoặc là cò kè mặc cả với Tần Trần, thế nhưng lúc này phần tâm tư kia đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Có Huyền Âm các làm ví dụ, mấy thế lực cuối cùng đâu còn dám tranh luận với Tần Trần nữa chứ. Cả đám đều đi lên, chủ động giao ra đầy đủ linh dược, không nhịn được nữa mà muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tần Trần cũng không làm khó những người này, chỉ cần lấy ra đủ linh dược là hắn sẽ lập tức mở truyền tống trận.
Người trong sơn cốc đi rất nhanh, trong chớp mắt chỉ còn lại có năm thế lực cuối cùng mà thôi.
Một là Huyền Âm các, một là đám người Chu Tuần của Đại Chu vương triều, còn có người của Hắc Tu hội và Ngự Thú sơn trang, cuối cùng là phía Thiên Ma trưởng lão.
Thiên Ma trưởng lão luôn đứng ở bên cạnh, nhìn diễn biến ở bên này, từ đầu tới cuối chưa từng nói nửa câu.
Lúc này nhìn thấy người đi gần hết, Hắc Tu hội và Ngự Thú sơn trang tức thì nôn nóng.
Khẽ cắn môi, Long Nham Phó hội trưởng của Hắc Tu hội lập tức tiến lên phía trước, đưa ra sáu phần linh dược, nói:
- Đây là sáu phần linh dược mà chúng ta lấy được, các hạ có thể cho chúng ra ngoài được không?
Tần Trần cười nhạt nhìn Long Nham, thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Sắc mặt của Long Nham lập tức trở nên khó coi.
Lúc trước khi còn ở Hắc Tu hội, Tần Trần và Hắc Nô giết An Bắc Song Ma, hắn cũng không đặt ở trong lòng.
Trước đó, khi ở bên ngoài phế tích biết được Tần Trần đã giết nửa bước Vũ Tôn của Hắc Tu hội hắn, hắn lại càng kiên định với suy nghĩ tìm cơ hội giết chết Tần Trần.
Nhưng hiện tại, những tâm tư này của hắn không dám lộ ra bên ngoài.
Đối phương ngay cả Lạc Anh trưởng lão Huyền Âm các, Chu Tuần hoàng tử của Đại Chu vương triều mà cũng dám đắc tội, sao lại để ý tới một Hắc Tu hội trong Hắc Chiểu thành như bọn hắn cơ chứ?
- Các hạ nói đi, rốt cuộc các hạ cần bao nhiêu!
Long Nham trầm giọng nói.
- Bảy thành linh dược, cộng thêm một vạn Chân thạch trung phẩm.
Tần Trần từ tốn nói.
Mấy tên võ giả Hắc Tu hội lập tức kinh hô.
Bảy thành linh dược, nói thật bọn họ đã sớm có chuẩn bị, cũng không quá giật mình. Nhưng một vạn Chân thạch trung phẩm, đây không phải là một con số nhỏ a.
Đương nhiên Tần Trần biết một vạn Chân thạch trung phẩm không phải là một số lượng nhỏ. Trước đây trong nhẫn trữ vật của Lưu Trạch Phó hội trưởng Cốc Phong thương hội hắn cũng chỉ đạt được gần một vạn Chân thạch trung phẩm mà thôi. Hắc Tu hội và Cốc Phong thương hội kia sàn sàn nhau, cho nên một vạn Chân thạch trung phẩm này cơ hồ là toàn bộ Chân thạch trung phẩm trong nhẫn trữ vật của Long Nha a.
Đồng thời những Chân thạch này không phải là tài phú của một mình Long Nham, mà là tài phú tích lũy của cả Hắc Tu hội nha.
- Được, ta cho!
Nhìn thấy sắc mặt của Tần Trần biến đổi, Long Nham vội vã mở miệng nói.
Hắn đã tận mắt thấy thái độ của Tần Trần với Huyền Âm các, từ sáu thành linh dược đến bảy thành, rồi đến chín thành. Một khi hắn không quyết định nhanh, sau đó chỉ sợ sẽ lên tới tám thành, mà cũng có thể là chín phần a.
Vừa dứt lời, Long Nham không chút do dự, trực tiếp xuất ra bảy thành linh dược, cộng thêm một vạn Chân thạch trung phẩm, gương mặt đau xót cơ hồ tới mức tái xanh.
Nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn xuất ra linh dược, Tần Trần cũng không nói thêm cái gì nữa mà trực tiếp mở truyền tống trận, truyền tống mấy người này ra ngoài.
Thấy người Hắc Tu hội rời khỏi sơn cốc, Mạc Tân Thành cũng mang theo đám người Mạc Kình, Mạc Tường vội vàng đi tới phía trước.
- Nghiệt súc, đắc tội với Trần thiếu, còn không mau quỳ xuống cho ta.
Vừa đến đài đá thì Mạc Tân Thành đã nặng nề đá vào chân của Mạc Tường, làm cho hắn phải quỳ xuống trước mặt Tần Trần.
Phù phù!
Mạc Tường quỳ gối ở trước mặt Tần Trần, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
- Trần thiếu, trước đó khi còn ở Hắc Chiểu thành, trong lúc vô ý nghiệt tử nhà ta đã đắc tội với Trần thiếu, mong Trần thiếu không đặt chuyện này ở trong lòng a.
Mạc Tân Thành chắp tay nói với Tần Trần, sau đó lạnh lùng nhìn Mạc Tường, cả giận nói:
- Còn không nhận sai với Trần thiếu cho ta.
- Trần thiếu, xin lỗi ngài. Trước đó là vãn bối không hiểu chuyện, xin Trần thiếu đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với tiểu nhân...
Lúc này trong lòng Mạc Tường đã thực sự sợ hãi.
Ngay cả Trận pháp đại sư lục giai như Tả Ngụy mà Tần Trần cũng dám giết thì sao lại quan tâm tới hắn chứ? Có lẽ đối với Tần Trần mà nói, giết hắn chỉ vẻn vẹn là một ý niệm trong đầu mà thôi.
Buồn cười cho hắn, ban đầu khi ở cửa Hắc Chiểu thành hắn còn tưởng rằng Tần Trần không dám giết hắn, vì vậy hắn còn nghĩ tới việc báo thù. Hiện giờ nghĩ lại, quả thực là tự tìm đường chết a.
Tần Trần lãnh đạm nhìn Mạc Tường, lạnh lùng nói:
- Đứng lên đi, chuyện trước đó Bản thiếu không để ở trong lòng.
Cũng không phải là hắn nói cho qua, loại người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng như Mạc Tường, Tần Trần không đặt vào trong lòng thật.
- Còn không mau cảm ơn Trần thiếu.
Mạc Tân Thành hung hăng đá Mạc Tường một cái, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi, sau đó có chút lo lắng hỏi:
- Trần thiếu, số linh dược mà chúng ta phải nộp lên...
Hắn biết ngay cả Long Nham cũng bị Tần Trần cướp đoạt bảy thành linh dược cho nên số lượng của hắn cũng sẽ không ít. Thậm chí hắn còn quyết định, dù Tần Trần muốn tất cả linh dược trên người mình thì hắn cũng cho đối phương.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất với hắn là rời khỏi nơi này trước, đi ra bên ngoài rồi chờ ở đó. Một khi ra khỏi di tích này, nơi đó không phải là chỗ mà Tần Trần có khả năng làm chủ, linh dược mất đi cũng chưa chắc đã không lấy lại được.
- Giao tám thành linh dược ra, còn một vạn Chân thạch trung phẩm nữa. Chỉ cần đủ là các ngươi có thể đi.
Tần Trần lạnh giọng nói ra một câu.
Mạc Tân Thành không nghĩ rằng Tần Trần chỉ cần tám thành linh dược, còn Chân thạch, hắn cũng không ngờ tới thật.
Một vạn Chân thạch trung phẩm đối với Mạc Tân Thành mà nói, cũng là một con số làm tổn thương tới tài phú của bản thân hắn.
Tần Trần cũng có suy nghĩ của mình, giữa mình và Mạc gia cũng không có thâm cừu đại hận gì, mà hắn cũng không phải là người thích đuổi tận giết tuyệt.
Đây là nguyên tắc làm người của hắn, trên thực tế, thế lực bình thường chỉ cần nghe lời thì hắn cũng chỉ lấy sáu thành linh dược mà thôi.
- Được, đây là tám thành linh dược, còn một vạn Chân thạch trung phẩm nữa.
Mạc Tân Thành đau xót xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật, bắp thịt trên mặt run run.
Thế nhưng Tần Trần chỉ lấy tám thành linh dược, chuyện này với Mạc Tân Thành đã là cực kỳ nhân từ rồi. Hơn nữa hắn biết đối nghịch với Tần Trần ở chỗ này chính là tự tìm cái chết a.
Tần Trần kiểm tra nhẫn trữ vật một chút, hắn biết đám người Mạc Tân Thành đã lấy ra đủ đồ cho nên lúc này mới mở truyền tống trận ra, truyền tống đám người Mạc Tân Thành ra ngoài sơn cốc.
- Các ngươi thì sao?
Sau đó Tần Trần nhìn về phía hai người Lạc Anh trưởng lão.
Lúc này trong sơn cốc chỉ còn lại ba thế lực lớn là Huyền Âm các, Đại Chu vương triều cùng với Thiên Ma trưởng lão.
- Chúng ta cho!
Sắc mặt Lạc Anh trưởng lão tái nhợt, nàng biết trừ việc tiếp nhận điều kiện của Tần Trần ra, nàng không có bất kỳ một lựa chọn nào khác cả.
Khi nàng lấy ra chín thành linh dược, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì ngay từ đầu nàng nên rời khỏi nơi này, không ngờ lại ngốc nghếc đi chống đối Tần Trần. Chỉ là hiện giờ dù nói cái gì thì cũng đã muộn.
Lúc này Lạc Anh trưởng lão chỉ có thể cầu khẩn, gốc Hóa Tôn thảo cuối cùng có thể giúp cho Chu Chỉ Vi thuận lợi đột phá đến cảnh giới Vũ Tôn lục giai.
- Được, hiện giờ tới lúc chúng ta tính toán sổ sách rồi!
Khi trong sơn cốc chỉ còn đám người Chu Tuần và Thiên Ma trưởng lão, trong nháy mắt Tần Trần khép trận pháp lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai thế lực lớn này, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
- Các hạ làm vậy là có ý gì?
Nhìn thấy hành động của Tần Trần, trong lòng đám người Chu Tuần trùng xuống.