Sau khi mọi người biết có thể rời khỏi nơi này, tất cả đều thở phào một cái, thậm chí trong lòng cũng không nóng nảy một chút nào.
Mà sau khi đám người Hạ Vô Thương rời khỏi cũng có người tiến lên, làm theo gương bọn họ.
Người đầu tiên đi tới là mấy thế lực của Đại Hạ vương triều.
Bọn họ không đợi Tần Trần mở miệng đã trực tiếp xuất ra một nửa dược liệu, nói:
- Tiền bối, đây là linh dược mà chúng ta lấy được ở trong dược viên, ngươi kiểm tra một chút đi.
Tần Trần tùy ý nhìn linh dược một chút, lập tức lạnh lùng nói:
- Số lượng linh dược mà các ngươi lấy ra chỉ có năm phần, giao ra đây một thành nữa thì các ngươi có thể đi.
- Nhưng trước đó Cửu hoàng tử điện hạ...
Mấy thế lực này lập tức kinh hoàng, Cửu hoàng tử chỉ giao ra năm thành, bọn họ cho là mình chỉ cần giao ra năm thành là có thể rời khỏi nơi này.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, một thành linh dược ít nhất cũng có hai ba chục gốc linh dược, đây cũng không phải là số lượng nhỏ a.
Tần Trần lạnh nhạt nhìn mấy người một cái, dùng giọng lạnh như băng nói:
- Hoặc là giao ra thêm một thành linh dược, ta đưa các ngươi ra ngoài, hoặc là các ngươi lập tức rời khỏi đài đá. Thế nhưng lần sau đi vào, có khả năng không chỉ là sáu thành nữa đâu.
- Cái này...
Mấy thế lực của Đại Hạ vương triều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng phẫn uất, thế nhưng lại chỉ có thể cười khổ không thôi.
Cuối cùng, vài tên Vũ Tôn đầu lĩnh của mấy thế lực lớn đành phải xuất ra một ít linh dược, đè nén cảm giác buồn bực trong lòng rồi nói:
- Đây là một thành linh dược, hiện tại các hạ có thể đưa chúng ta ra chưa?
Lúc này Tần Trần mới thu linh dược, gật đầu, rất nhanh hắn đã thúc giục trận pháp, nhóm người này lập tức được ánh sáng màu trắng bao phủ, trong chớp mắt đã biến mất ở trên đài đá.
Liên tiếp có người của mấy thế lực được truyền tống rời khỏi sơn cốc. Các thế lực còn lại trong sơn cốc thấy vậy thở phào một tiếng.
Thậm chí có người thấy, Tần Trần rất dễ nói chuyện, chỉ cần không có ý chống đối, ngoan ngoãn giao số lượng linh dược mà hắn quy định ra là đối phương sẽ không làm khó bọn họ.
Kết quả là từng thế lực đều đi tới trước mặt Tần Trần để giao dịch với hắn.
Đương nhiên ai đến Tần Trần cũng không cự tuyệt, thậm chí ngay cả đội ngũ của Đại Chu vương triều cũng giống vậy.
Chỉ cần là người chưa từng có xung đột với mình thì Tần Trần sẽ chỉ thu sáu phần mười linh dược mà thôi.
Trong chốc lát, hơn hai mươi thế lực ở đây đi ra gần hết, không còn lại mấy thế lực.
Lúc này Lạc Anh trưởng lão của Huyền Âm các cũng nôn nóng.
Lúc đầu nàng định là người thứ nhất rời khỏi nơi này. Không ngờ vừa mới tranh cãi với Tần Trần một lúc lại trở thành người sau cùng.
Mà trước đó có nhiều người ra như vậy, nhất định bên ngoài sẽ có rất nhiều thế lực biết được chuyện ở nơi này, thậm chí còn có một ít thế lực cao cấp mới biết chuyện, chạy tới đây tìm một chén canh a.
Nhất định những người đến sau sẽ động thủ với những thế lực thu được linh dược.
Vì vậy càng đi ra ngoài chậm thì cũng đồng nghĩa với việc bản thân sẽ càng nguy hiểm.
Tuy Lạc Anh trưởng lão tự tin đám người kia không dám ra tay với người Huyền Âm các các nàng, thế nhưng nghĩ đến việc sẽ bị nhiều thế lực như vậy để mắt tới, nàng đã cảm thấy khó chịu rồi.
Sau khi lại có thêm một thế lực nữa đi ra ngoài, Lạc Anh trưởng lão mang theo đồ đệ mình, không chút do dự đi tới trước đài đá.
- Các hạ quả nhiên lợi hại, là người có tạo nghệ trận pháp mạnh nhất mà bản tôn từng gặp. Hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau. Đây là linh dược chúng ta nộp lên, các hạ nhanh mở truyền tống trận, đưa chúng ta rời khỏi nơi này a.
Lạc Anh xuất linh dược từ trong nhẫn trữ vật ra, thái độ ôn tồn, thậm chí còn mỉm cười nói với Tần Trần:
- Huyền Âm các chúng ta cũng rất thưởng thức thiên tài như các hạ. Nếu có cơ hội hy vọng các hạ có thể tới Huyền Âm các chúng ta làm khách, đệ tử Huyền Âm các chúng ta sẽ quét dọn giường chiếu đón chào các hạ. Chi Vi, con thấy có đúng hay không?
Lạc Anh dứt lời, còn liếc mắt nhìn thiếu nữ lạnh như băng kia.
- Vâng.
Thiếu nữ tên là Chỉ Vi kia nhìn Tần Trần, trên khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười nhạt.
Không thể không nói, nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn không vết. Lúc cười nhạt như trăm hoa nở rộ, làm cho người ta cảm thấy kinh diễm vạn phần.
Nếu chỉ luận dung mạo, thậm chí còn không thua kém bao nhiêu so với U Thiên Tuyết.
Chỉ là sự lạnh lùng của U Thiên Tuyết, giống như khối băng vạn năm, mà sự lạnh lùng của nữ nhân này lại là một loại cao ngạo từ trong xương bộc lộ ra ngoài, giống như cả thiên hạ này không có bất kỳ người nào có thể lọt vào trong mắt nàng vậy.
Chỉ là sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảm nhận của nữ tử này về Tần Trần cũng đã tốt hơn không ít.
Tần Trần nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng cũng chỉ cười nhạt, sau đó lạnh nhạt nói:
- Vậy thì cám ơn nhị vị.
Còn chưa nói hết thì đột nhiên Tần Trần đã chuyển đề tài, tiếp tục nói:
- Thế nhưng trước đó hai vị lấy được sáu mươi tám gốc Hoàng Kỳ Hoa, bốn mươi mốt gốc Hoài Ngưu Tất, ba mươi bốn gốc Sa Cức Tử, còn có tám gốc Hóa Tôn thảo...
Tần Trần càng nói thì sắc mặt Lạc Anh lại càng khó coi, nàng không ngờ tới Tần Trần lại biết rõ mình lấy được bao nhiêu linh dược như vậy. Thậm chí chính nàng trước khi không thống kê cũng không biết rõ mình lấy được bao nhiêu góc a.
Lúc này nàng lại nghe thấy Tần Trần nói tiếp:
- Dựa theo tỉ lệ bảy thành trước đó, số lượng của Hoàng Kỳ Hoa, Hoài Ngưu Tất, Sa Cức Tử theo thứ tự hẳn là bốn mươi tám gốc, hai mươi chín gốc, hai mươi bốn gốc, còn Hóa Tôn thảo, chắc là hơn năm gốc. Như vậy đi, coi như ta chịu lỗ, ta chỉ lấy năm thành, số còn lại cho các ngươi.
Sắc mặt của Lạc Anh thoáng cái trở nên khó coi, nàng không nghĩ tới bản thân mình đã hạ cố như vậy mà Tần Trần vẫn ngậm chặt không tha.
- Bằng hữu, Huyền Âm các ta cũng không thuộc bất kỳ một vương triều nào trong Bách Triều chi địa. Ngay cả các vương triều cũng phải cho Huyền Âm các ta một phần mặt mũi. Nếu như các hạ tình nguyện thì Huyền Âm các ta tình nguyện kết giao với một bằng hữu như các hạ. Sau này khi các hạ đến Huyền Âm các ta bổn trưởng lão sẽ quét dọn giường chiếu đón chào. Con số năm thành đã là không ít rồi, kính xin bằng hữu cho ta chút thể diện.
Lạc Anh trầm giọng nói.
Tần Trần lập tức lạnh lùng nói:
- Ta tiêu hao nhiều tinh lực như vậy cũng không phải là may áo cho người khác. Linh dược theo lời ta nói trước đó, một gốc cũng không thể thiếu, nếu như đồng ý thì lập tức giao ra, bằng không, hai người các ngươi cút ra khỏi đài đá này cho ta.
Tần Trần không ngờ tới, tới lúc này rồi mà Lạc Anh vẫn còn cò kè mặc cả, tâm tình của hắn lập tức xấu đi.
Vẻ mặt của Lạc Anh tái nhợt, lại lập tức giận dữ, nàng không nghĩ tới Tần Trần không cho nàng một chút mặt mũi nào cả.
- Vị thiếu hiệp này, những linh dược này với ta rất quan trọng. Đặc biệt là Hóa Tôn thảo, có thêm một gốc thì cũng giúp ta có hy vọng đột phá đến cảnh giới Vũ Tôn lục giai lớn hơn nữa. Các hạ cũng biết rồi đó, Huyền Âm các chúng ta cũng có một chút sâu xa với Phiêu Miểu cung chí cao trên đại lục, chỉ cần...
Nữ tử tên là Chỉ vi kia cũng vội vàng nói.
- Phiêu Miểu cung? Ngươi nói là Phiêu Miểu cung của Vũ vực?
Tần Trần thoáng lập tức cắt đứt lời nói của đối phương, lớn tiếng hỏi một câu.
Phiêu Miểu cung chính là thế lực mà Thượng Quan Hi Nhi sáng chế ra.
- Không sai.
Lạc Anh thấy Tần Trần kích động, nàng nghĩ ba chữ Phiêu Miểu cung đã làm cho Tần Trần kinh sợ cho nên trên mặt lập tức hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Đồng thời nàng cũng tỉnh táo lại, nếu quả thật Tần Trần đến từ một ít thế lực tối cao trên đại lục thì tuyệt đối sẽ nghe nói qua Phiêu Miểu cung này.