Trước mắt bao người Tả Ngụy liên tiếp đánh ra vô số thủ quyết, ánh mắt của hắn sắc bén, cố gắng thao túng trận kỳ mà mình đã động tay chân ở trong trận pháp.
Trong đại trận liên tiếp phát ra tiếng ong ong, khiến cho người ta có một loại cảm giác không bị khống chế.
Một lát sau.
- Sao rồi?
Chu Tuần ném ánh mắt nồng nhiệt về phía Tả Ngụy.
- Lục hoàng tử điện hạ, tạm thời còn chưa xong, thế nhưng sẽ nhanh thôi!
Tả Ngụy trầm giọng nói một câu, sắc mặt của hắn nghiêm túc, trong lòng lại có một loại cảm giác không ổn.
Chẳng biết tại sao, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trận kỳ của bản thân ở trong trận pháp, thế nhưng khi muốn thao túng lại có cảm giác như bị ngăn chặn vậy.
- Không có khả năng, căn cứ vào thủ đoạn mà ta để lại, mặc kệ những trận kỳ này được bố trí như thế nào, nhưng chỉ cần tinh thần lực của ta vừa khởi động thì quyền khống chế sẽ lập tức trở lại trong tay ta, làm sao tới lúc này...
Trên trán Tả Ngụy có mồ hôi lạnh chảy ra, hắn gia tăng cường độ tinh thần lực phát ra. Lập tức xao động chung quanh đài đá lại càng mãnh liệt, cuối cùng vù vù một tiếng rồi bình tĩnh trở lại.
- Lục hoàng tử điện hạ, thành công rồi.
Tả Ngụy đại hỉ, lập tức kích động nói một câu.
Hắn có thể cảm giác được, tất cả trận kỳ trong trận pháp trước mắt đều nằm trong quyền khống chế của hắn.
- Ha ha, tốt, quá tốt rồi. Ai tiến lên bắt người này cho bổn điện, bổn điện sẽ không lấy linh dược của kẻ đó.
Trong lòng Chu Tuần mừng như điên, lập tức chỉ về phía Tần Trần quát to một câu.
- Lục hoàng tử điện hạ, để cho ta tới!
Không chờ Chu Tuần nói hết lời thì một bóng người màu đen đã từ trong đám người ầm ầm lướt ra, chính là tên Vũ Tôn lục giai sơ kỳ từng có mâu thuẫn với Tần Trần.
Người này khuôn mặt dữ tợn bắn thẳng vào trong trận pháp, chân lực trên hai tay cuồn cuộn, trong nháy mắt đã vỗ về phía Tần Trần.
- Gia hỏa này quá xảo trá.
- Con mẹ nó, có cần phải nhanh như thế không?
Không ít cường giả vừa mới chuẩn bị động thủ thì đã nhìn thấy Vũ Tôn lục giai kia xông vào trong trận pháp, cả đám tức giận tới mức thổ huyết.
- Ha ha ha, đi, chúng ta cũng vào trận đi.
Chu Tuần cũng đại hỉ, mang theo mấy người dưới trướng đi tới đài đá.
Trên đài đá, khuôn mặt của Tần Trần tràn ngập vẻ sợ hãi, hiển nhiên đang kinh sợ vì mình mất đi quyền khống chế trận pháp, đồng thời cũng sợ hãi nhìn trung niên Vũ Tôn đang cuồng bạo xuất thủ.
- Tiểu tử, bản tọa tên là Phan Hùng, sau này nhớ kỹ một chút, làm người nên khiêm tốn, bằng không sớm muộn gì cũng mất mạng mà không biết vì sao mình mất mjang.
Phan Hùng nhìn vào hai mắt đang hoảng sợ của Tần Trần, trong lòng cảm thấy thoải mái chưa từng có, hắn cười gằn một tiếng, lại xuất thủ càng thêm cuồng bạo hơn trước.
- Đa tạ nhắc nhở.
Mắt thấy công kích của Phan Hùng sắp rơi vào trên người Tần Trần. Ánh mắt vốn tràn ngập vẻ kinh hoảng của Tần Trần trở nên bình tĩnh trở lại, ở chỗ sâu trong đôi mắt có một chút trào phúng à châm biếm.
Phan Hùng lập tức cảm nhận được có cái gì đó không đúng, tới lúc này rồi mà đối phương vẫn còn có tâm tình cười.
Vù vù!
Ngay sau đó đại trận chung quanh đài đá chợt mở ra, một cỗ sát cơ kinh khủng từ trong đại trận tràn ra.
- Lục hoàng tử điện hạ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Phan Hùng lập tức kinh hãi, trong miệng phát ra tiếng kinh sợ, hắn hoảng sợ phát hiện ra thân thể của mình không có cách nào động đậy được.
Sau một khắc, sát cơ vô tận xuyên qua thân thể hắn, sưu sưu một tiếng, cả người hắn có vô số máu tươi bắn ra. Trong con ngươi của Phan Hùng hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh thành một đám mưa máu, tiêu tán ở trên không trung.
Chỉ để lại một cái nhẫn trữ vật, được Tần Trần bỏ vào trong túi.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức ngây người.
Đám người Chu Tuần chợt dừng bước, hoảng sợ nhìn về phía Tả Ngụy, cả giận nói:
- Tả Ngụy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù bọn họ không phải là Trận Pháp sư, nhưng cũng có thể nhìn ra được Phan Hùng đã chết ở trong tay trận pháp này, thế nhưng không phải Tả Ngụy đã hoàn toàn khống chế trận pháp này hay sao?
Trong nháy mắt trên trán của Tả Ngụy có mồ hôi lạnh chảy ra, hắn hoảng sợ nói:
- Lục hoàng tử điện hạ, ta không biết!
- Ngươi không biết?
Sắc mặt Chu Tuần tái xanh, may mà mình còn chưa tiến vào trong trận pháp, bằng không mình cũng sẽ bị ánh sáng kia diệt sát a.
Những võ giả vốn hâm mộ Phan Hùng cũng bị hù dọa tới mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ướt sũng cả người.
- Ngươi lập tức khởi động trận pháp cho ta, vây tiểu tử này vào trong.
Chu Tuần nhìn về phía Tả Ngụy phẫn nộ quát một tiếng.
Một khi còn chưa vây khốn Tần Trần bằng trận pháp thì hắn sẽ không dám tiến vào trong trận pháp này.
- Vâng!
Tả Ngụy cắn răng, chính hắn cũng buồn bực không thôi, rõ ràng bản thân hắn đã khống chế trận pháp, nhưng mới rồi trận pháp lại tự khởi động, không nằm trong sự khống chế của hắn a.
Hắn lập tức thi triển tinh thần lực, thúc giục trận kỳ trong trận pháp, muốn vây khốn Tần Trần vào bên trong.
Hắn vừa khởi động mới phát hiện ra toàn bộ trận pháp lại không nhúc nhích một chút nào.
Hả?
Tả Ngụy sửng sốt!
Lần nữa thúc giục.
Trận pháp vẫn không nhúc nhích như cũ.
Thúc giục lần nữa, vẫn không nhúc nhích.
Mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng rơi xuống đất.
- Tả Ngụy, ngươi còn làm cái gì vậy? Còn không thúc giục trận pháp vây khốn tiểu tử này cho ta!
Chu Tuần thấy Tả Ngụy vẫn chưa xuất thủ, hắn không nhịn được giận dữ nói một câu.
- Lục hoàng tử điện hạ, dường như trận pháp này không nghe ta khống chế a!
Tả Ngụy hoảng hốt trả lời.
Chuyện gì xảy ra, vì sao rõ ràng bản thân hắn đã khống chế những trận kỳ này, thế nhưng trận pháp lại không nằm trong sự khống chế của hắn, sao có thể cơ chứ?
Chu Tuần tức giận:
- Cái gì mà không nghe ngươi khống chế? Không phải ngươi nói đã khống chế được trận pháp này sao? Chẳng lẽ ngươi đang lừa gạt bổn điện?
- Không được, không phải...
Tả Ngụy sắp khóc tới nơi.
- Chu Tuần hoàng tử, ngươi đừng làm khó dễ Tả Ngụy, ta đã sớm nói rồi. Người này là một phế vật, coi như ngươi mang hắn ra ngoài thì có ích lợi gì cơ chứ, ha ha, ha ha ha!
Lúc này Tần Trần trên đài đá nào còn thất kinh nữa chứ, ngược lại khóe miệng còn cười nhạt nhìn về phía Chu Tuần, vẻ mặt châm chọc giống như là đang nhìn một tên hề vậy.
Một màn quỷ dị này làm cho tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tả Ngụy liên tục thử thúc giục trận pháp, nhưng vẫn không có cách nào thành công, hắn tức giận nói với Tần Trần một câu:
- Ngươi đã làm cái gì trận kỳ của ta?
- Làm cái gì sao?
Ánh mắt Tần Trần trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- Tả Ngụy, ngươi cho rằng tất cả những chuyện mà ngươi làm trước đó Bản thiếu không biết sao? Táy máy tay chân ở phía trên trận kỳ, đáng thương cho ngươi, trận pháp của Bản thiếu bằng vào ngươi mà cũng đòi khống chế sao?
- Nhưng mới rồi...
- Ban nãy Bản thiếu chỉ chơi đùa với ngươi mà thôi, hiện tại trò chơi kết thúc, đương nhiên Bản thiếu phải làm chính sự rồi.
Tần Trần cười lạnh một tiếng, đột nhiên thúc giục linh hồn chi lực.
- A!
Tả Ngụy đột nhiên kêu thảm một tiếng, linh hồn hải trong đầu đột nhiên sôi trào, một cỗ lực lượng kinh khủng ở trong đầu hắn bạo phát. Huyết mạch chi lực là thứ nổ tung đầu tiên, sau đó chân lực trong cơ thể cũng trở nên bạo loạn.
Trước mắt bao người, trong nháy mắt thân thể của Tả Ngụy bành trướng, giống như một cái khí cầu càng thổi càng lớn vậy.
- Ngươi... Ngươi đã làm cái gì thân thể của ta...
Tả Ngụy hoảng sợ thống khổ gào thét, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới khi còn ở bên ngoài phế tích Tần Trần đã vỗ bả vai hắn một cái.
Tần Trần cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Bản thiếu thu ngươi thì sẽ không chuẩn bị cái gì sao? Nếu đã phản bội Bản thiếu thì phải có giác ngộ mất mạng.
- Không được, đừng giết ta, ta còn có tác dụng với ngươi, ta là Trận Pháp sư lục giai, ta tình nguyện thần phục ngươi...
Tả Ngụy kinh sợ cầu xin tha thứ, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi.