Oanh một tiếng, quang mang trên toàn bộ đại trận trở nên rực rỡ, có ba động kinh người lan tràn ra.
võ giả bên ngoài nhìn thấy Dị Nhân Đồ đột nhiên động thủ, khiếp sợ, đồng thời cũng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Người này muốn chế ngự Tần Trần trong thời gian ngắn nhất a.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vận chuyển chân lực trong cơ thể, hiển nhiên bọn họ đều muốn thừa dịp Dị Nhân Đồ động thủ mà cùng nhau công phá trận pháp này.
Nhưng còn không chờ bọn hắn xuất thủ thì đã nghe thấy một tiếng oanh vang lên, công kích của Dị Nhân Đồ đánh vào trong quang mang trước mặt Tần Trần mất công mà về, đừng nói là chế ngự được Tần Trần, thậm chí ngay cả phá vỡ trận pháp cũng còn không làm được.
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây là trận pháp phòng ngự gì chứ? Thật là đáng sợ.
Dị Nhân Đồ có thể nói là một trong mấy người mạnh nhất ở sơn cốc hiện tại, nhưng xuất thủ lại không thể tạo thành một chút tổn thương nào với Tần Trần!
- Ngươi cho rằng Bản thiếu không biết ý nghĩ cc các ngươi sao?
Cùng lúc đó, tiếng giễu cợt của Tần Trần truyền đến, truyền vào trong tai mỗi người, tràn ngập vẻ lạnh lẽo, hắn nói tiếp:
- Muốn lợi dụng cơ hội khi đưa linh dược tới mà chế ngự Bản thiếu, quá ngây thơ!
- Phải không?
Công kích bị ngăn cản, nhưng trên mặt Dị Nhân Đồ lại không có chút thất lạc và kinh hoảng nào, ngược lại còn nở nụ cười như vừa thực hiện thành công mưu kế vậy.
- Đi!
Hắn quát lớn một tiếng, chợt bắt lấy Tả Ngụy không quá bắt mắt ở bên cạnh. Đồng thời thân thể cũng nhanh chóng lui lại, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã kéo Tả Ngụy từ trong trận pháp ra ngoài, trong nháy mắt đã xông ra khỏi phạm vi của trận pháp.
- Điện hạ, may mắn không làm nhục sứ mệnh!
Một tay nhấc Tả Ngụy, trong nháy mắt Dị Nhân Đồ đã đáp xuống bên cạnh Chu Tuần, từ tốn nói.
- Ha ha ha, được!
Chu Tuần cười to lên, vỗ vỗ bả vai của Dị Nhân Đồ, sau đó khóe miệng tủm tỉm nhìn về phía Tần Trần, đắc ý cười nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng bổn hoàng phái Dị Nhân Đồ tới là muốn giết ngươi sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi, mục tiêu của bổn hoàng chẳng qua là muốn cứu Tả Ngụy đại sư của Đại Chu vương triều chúng ta ra mà thôi. Có Tả Ngụy đại sư ở đây, để ta xem các hạ kiêu ngạo tới lúc nào được nữa? Các hạ thật sự cho rằng truyền tống trận này chỉ có ngươi mới có thể phá vỡ được sao?
Một màn bất ngờ như vậy làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Đồng thời trên mặt mỗi người lại hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Hay cho một chiêu dương đông kích tây!
Nhìn phản ứng của Tần Trần và Hắc Nô, hiển nhiên đối phương cũng không tin Chu Tuần, đã sớm có đề phòng với Dị Nhân Đồ.
Nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được, mục tiêu của Dị Nhân Đồ cũng không phải là bọn hắn, mà là Tả Ngụy đại sư của Đại Chu vương triều đang phải làm nô bộc của Tần Trần.
Tả Ngụy chính là Trận pháp đại sư lục giai, đồng thời khi tiểu tử kia bày trận thời điểm người này cũng ở bên cạnh quan sát, lấy tạo nghệ của hắn, nếu như Tần Trần có thể bày ra truyền tống trận thì Tả Ngụy cũng có thể bố trí được truyền tống trận tương tự.
Như vậy, mọi người không cần quan tâm tới Tần Trần, dựa vào Tả Ngụy đại sư là bọn họ có thể rời khỏi di tích này.
- Trần thiếu!
Sắc mặt Hắc Nô trở nên khó coi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới đối phương lại nhằm vào Tả Ngụy, trong ánh mắt hiện lên vẻ hối tiếc không thôi.
Sắc mặt Tần Trần cũng lạnh lẽo vạn phần, lạnh lùng nói:
- Tả Ngụy, ngươi thân là nô bộc của Bản thiếu còn đứng đó làm cái gì, còn không về cho Bản thiếu.
- Ha ha ha, nô bộc sao?
Chu Tuần cười lạnh nói:
- Tả Ngụy đại sư chính là Trận pháp đại sư của Đại Chu vương triều, há có thể làm nô bộc cho ngươi chứ? Hắc hắc, hiện giờ cảm thấy hối hận rồi sao.
Chu Tuần đắc ý vạn phần, hắn cực kỳ kiêu ngạo với sự quyết đoán của mình.
Hắn mỉm cười nhìn về phía Tả Ngụy, nói:
- Tả Ngụy, sau đó chúng ta có thể ra ngoài hay không là dựa vào ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp bổn điện rời khỏi nơi đây, bổn điện cam đoan sẽ tiến cử ngươi trở thành cung phụng của hoàng thất Đại Chu hoàng triều ta, hàng năm có thể hưởng thụ rất nhiều phúc lợi.
- Đa tạ Lục hoàng tử điện hạ.
Rời khỏi phạm vi khống chế của Tần Trần, Tả Ngụy lập tức ung dung, mắt nhìn về phía Chu Tuần mỉm cười nói.
Sắc mặt Tần Trần trở nên khó coi, cười lạnh nói:
- Chu Tuần, ngươi cũng quá ngây thơ, người này chỉ là một tên phế vật, trước đó khi còn ở ngoài phế tích, ngay cả trận pháp cũng không phá nổi, bằng vào hắn mà đòi thúc giục truyền tống trận sao? Quả thực là mơ mộng.
Mọi người đều nhìn về phía Tả Ngụy.
Nói thật, bọn họ cũng có chút tâm thần bất định, không biết Tả Ngụy có thể thúc giục được truyền tống trận hay không. Dù sao từ đường văn trên đài đá kia không nhìn ra được vết tích của trận pháp, dựa theo lời tiểu tử kia từng nói, đây là trận pháp viễn cổ a.
Tả Ngụy có thể thúc giục trận pháp được hay không vẫn là một ẩn số.
Một khi Tả Ngụy không làm được, cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào Tần Trần để ra ngoài.
Cảm nhận được ánh mắt khẩn trương ở chung quanh, Tả Ngụy hào hiệp cười một tiếng, nói:
- Chư vị xin cứ yên tâm, lão phu muốn thúc giục truyền tống trận này quá dễ.
- Ồ? Phải không, từ lúc nào mà các hạ đã trở nên lợi hại như vậy chứ?
Tần Trần dùng giọng giễu cợt nói.
Mọi người không có lòng tin với Tả Ngụy.
- Ha ha ha.
Tả Ngụy cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần tràn ngập vẻ lạnh lẽo và sát ý:
- Tiểu tử, có lẽ ngươi không biết a. Tất cả trận kỳ lục giai cơ sở mà lão phu luyện chế trước đó đều bị lão phu động tay chân, buồn cười cho ngươi vẫn còn không hay biết gì, một tên tiểu tử thối mà cũng muốn làm chủ nhân của lão phu, không biết sống chết!
Tả Ngụy đắc ý nói với mọi người:
- Chư vị yên tâm, lão phu không cần bố trí truyền tống trận lần nữa, tám phần trận kỳ mà người này sử dụng bày trận đều là do lão phu luyện chế, chỉ cần lão phu thi triển chút thủ đoạn là có thể khống chế trận pháp của đối phương vào trong tay.
Chu Tuần đại hỉ, hắn không nghĩ tới lần này lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn lớn như vậy.
- Ha ha ha, Tả Ngụy, lập tức tiếp quản quyền khống chế trận pháp kia lại. Chư vị cũng nghe thấy rồi chứ, bổn điện sẽ lập tức chế ngự tiểu tử kia, đến lúc đó giá cả mở truyền tống trận của bổn điện sẽ phúc hậu hơn tiểu tử này nhiều.
Chu Tuần hưng phấn tột đỉnh.
Không thể không nói, hành động của Tần Trần đã làm gương rất tốt cho hắn, một khi bản thân hắn chưởng khống truyền tống trận, đến lúc đó linh dược trên người người khác còn không phải tùy ý để cho hắn chọn hay sao?
- Cái gì? Ngươi động tay chân lên trên trận kỳ sao?
Nghe vậy, Tần Trần kinh hãi, có chút kinh sợ nhìn về phía Tả Ngụy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
- Ha ha ha, ngươi nghĩ sao? Sai lão phu như là con chó, đây là hậu quả do ngươi tự chọn.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tần Trần, trong lòng Tả Ngụy vô cùng thoải mái, lại có chút hãnh diện.
Hạ Vô Thương và Hạ Vô Nhu thấy thế, không nhịn được thở dài.
Tần Trần quá ngây thơ, sau khi thắng ở phế tích bên ngoài lại muốn thu Tả Ngụy làm nô bộ, loại người này sẽ cam tâm làm việc cho người khác sao? Một khi có cơ hội, tất sẽ bị hắn ta cắn ngược lại một cái.
Chu Tuần thì vô cùng hưng phấn, cười to nói:
- Tả Ngụy, còn chờ cái gì nữa? Còn không mau đoạt lấy quyền khống chế trận pháp, không có những trận pháp này, để ta xem tiểu tử kia còn kiêu ngạo thế nào nữa.
- Vâng, Điện hạ!
Tả Ngụy cung kính hành lễ, sau đó âm trầm cười một tiếng, hai tay nhanh chóng đánh ra vô số thủ quyết, trong nháy mắt có một cỗ tinh thần lực vô hình tràn ra bên ngoài.
Ong ong ong...
Chỉ thấy trận pháp chung quanh đài đá rung động, dường như không bị khống chế vậy.
Mọi người trợn mắt, không nhịn được kích động.
Xem ra dường như là thật, Tả Ngụy này thật là giảo hoạt, làm bộ thần phục Tần Trần, không nghĩ tới lại còn có thể âm thầm động nhiều tay chân như vậy.