- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Như thế nào sao? Đương nhiên là thu một chút phí khổ cực rồi.
Tần Trần lạnh lùng nói:
- Trước đó chư vị phát tài vui vẻ như vậy mà Bản thiếu lại phải khổ cực bố trí trận pháp ở chỗ này. Nếu như chư vị muốn vào tiến vào truyền tống trận này cũng không phải là không thể được. Nể mặt trước đó Bản thiếu khổ cực phá trận như vậy, Bản thiếu muốn chư vị lấy ra một chút phí khổ cực cũng không phải là không thể được nha.
Tần Trần cười nhạt nói.
Đây mới là ý định ban đầu của hắn.
Ban nãy những người này phá vỡ trận pháp cấm chế, cướp đoạt linh dược vui vẻ như vậy, không bỏ ra một chút phí mà đã muốn rời khỏi nơi này, nào có chuyện nào dễ dàng như vậy.
- Buồn cười.
Vũ Tôn lục giai kia sầm mặt lại, cười lạnh nói:
- Chúng ta khổ cực lâu như vậy mới phá vỡ được trận pháp cấm chế, các hạ mở miệng đã muốn lấy linh dược từ trên người chúng ta, nào có chuyện dễ như vậy chứ?
- Huống chi, ngươi cho rằng chỉ bằng vào ba người các ngươi là có thể chống lại được nhiều cao thủ bên chúng ta hay sao? Chỉ cần chúng ta cùng nhau xuất thủ, phá vỡ trận pháp này, như vậy không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?
Lời này của hắn là nói cho Tần Trần nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.
Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày lại.
Quả thực, tạo nghệ trận pháp của Tần Trần rất mạnh, nhưng dù có mạnh tới đâu thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
Một tên Vũ Tông ngũ giai thôi, coi như cộng thêm Trận Pháp sư lục giai như Tả Ngụy, trong lúc vội vàng, mất vài ngày có thể bố trí ra được trận pháp lục giai đã là không tệ lắm rồi.
Nếu như trong sơn cốc hiện tại chỉ có vẻn vẹn vài người, có lẽ bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể để mặc hắn vơ vét mà thôi.
Nhưng hiện tại ở đây có chừng trên trăm người, Vũ Tôn lục giai không dưới hai mươi, Vũ Tôn lục giai trung kỳ cũng có mấy người, sao lại để cho một cái trận pháp lục giai phòng ngự làm khó cơ chứ?
Chỉ cần bọn họ cùng ra tay, cấm chế trận pháp trước đó cũng bị bọn họ phá vỡ, chẳng lẽ lại không thể phá nổi một cái trận pháp phòng ngự lục giai hay sao? Đến lúc đó không cần thông qua Tần Trần là đã có thể trực tiếp rời khỏi nơi này rồi.
Nghĩ tới đây, tâm tư không ít người trở nên nóng bỏng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi toát ra sát ý nồng nặc.
Cửu hoàng tử Hạ Vô Thương và Thập Lục công chúa Hạ Vô Nhu cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tần Trần, bọn họ biết Tần Trần có chút nóng mắt với những linh dược này, nhưng hành động hiện tại của đối phương lại quá điên cuồng a.
Bá chiếm cửa ra, mạnh mẽ đoạt tài vật chẳng khác gì đối địch với tất cả võ giả trong sơn cốc, đây là hành động không khôn ngoan a.
Tả Ngụy thì trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra đây là tính toán của tiểu tử này, người này quá hung ác.
Tần Trần cảm nhận được bầu không khí rục rịch ở phía dưới, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Đạo lý đơn giản như vậy mà các hạ nghĩ Bản thiếu không nghĩ ra sao? Muốn thúc giục truyền tống trận này cực kỳ phức tạp, trong các ngươi ngay cả một tên Trận Pháp sư cao cấp cũng không có, coi như có đi vào được thì cũng không có cách nào thúc giục được truyền tống trận của Bản thiếu.
- Tiếp đó, mặc dù trận pháp của Bản thiếu bình thường, thế nhưng muốn ngăn cản chư vị liên thủ công kích trong mười mấy nhịp thở lại hoàn toàn không thành vấn đề. Trừ trận pháp phòng ngự này ra, Bản thiếu vẫn còn bố trí một loại trận pháp tự hủy ở bên ngoài truyền tống trận. Cho dù chư vị mạnh mẽ tấn công trận pháp của Bản thiếu, có lẽ Bản thiếu chỉ có thể truyền tống ra ngoài trước. Thế nhưng đồng thời Bản thiếu cũng không nhịn được mà tiện tay kích hoạt trận pháp tự hủy. Đến lúc đó, Bản thiếu không thu hoạch được gì, chư vị thì lại phải ở chỗ này trong quãng đời còn lại với đám Âm Hồn thú kia a.
Nói đến đây, Tần Trần cười lạnh nói:
- Không biết những linh dược mà chư vị lấy được kia có thể làm cho đám Âm Hồn thú này bỏ qua chư vị hay không?
- Ngươi...
Lời nói của Tần Trần giống như là một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dội vào trên đầu của tất cả võ giả đang chuẩn bị động thủ.
Tạo nghệ trận pháp của Tần Trần thế nào, bọn họ rất rõ ràng, trước đó khi còn ở bên ngoài phế tích, khi phá vỡ trận pháp thiên nhiên kia thì mọi người đã biết rồi.
Lúc đầu, trừ Tần Trần ra, trong đám người bọn họ còn có Tả Ngụy có thể phá trận thay bọn họ. Nhưng hiện tại Tả Ngụy đã nhận thua, trở thành nô bộc của Tần Trần, mà đám người bọn họ lại chỉ có thể mở mắt nhìn Tần Trần kiêu ngạo đắc ý mà thôi.
- Đáng ghét!
Trong lòng mọi người tức giận, nắm chặt hai tay, nếu như có thể thì bọn họ hận không thể dùng một quyền đánh nát đầu của Tần Trần. Thế nhưng giờ này khắc này, đối mặt với mê hoặc có thể rời khỏi nơi này bọn họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ Tần Trần hủy diệt truyền tống trận đi ra bên ngoài.
- Không biết các hạ muốn bọn ta giao ra bao nhiêu linh dược?
Lạc Anh trưởng lão của Huyền Âm các trầm giọng hỏi.
- Sư phụ?
- Lạc Anh trưởng lão?
Thiếu nữ bên người Lạc Anh trưởng lão cùng với tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Bọn họ đều biết, tính cách của Lạc Anh trưởng lão cực kỳ táo bạo, không giống như là người sẽ thỏa hiệp.
Lạc Anh trưởng lão khoát tay một cái nói:
- Bọn ta có thể đi tới nơi này đều là do người này, hơn nữa người này còn tu bổ truyền tống trận, giao một ít linh dược ra cũng không sao cả.
Lạc Anh trưởng lão lạnh nhạt nói.
Đã lấy được Hóa Tôn thảo cho nên nàng cũng không muốn dây dưa tiếp với Tần Trần, so với việc giao ra một ít linh dược nàng càng nóng lòng đi ra tìm một gã luyện Dược đại sư, luyện chế ra Hóa Tôn đan, làm cho tu vi của đồ đệ nàng đột phá tới Vũ Tôn lục giai, cuối cùng gia nhập Phiêu Miểu cung.
- Ha ha, các hạ đại nhân đại nghĩa, tại hạ bội phục.
Tần Trần mỉm cười, nói:
- Nếu các hạ thoải mái như vậy thì Bản thiếu cũng không giấu giếm, Bản thiếu khổ cực cho chư vị đi vào, lại để chư vị đi ra ngoài đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Như vậy đi, Bản thiếu cũng không muốn lấy nhiều, căn cứ vào tình huống của mỗi một người khác nhau cho nên linh dược Bản thiếu lấy cũng khác. Mà người thoải mái giống như các hạ Bản thiếu chỉ cần các hạ lấy ra sáu phần mười linh dược ở trong trận pháp cấm chế là được rồi.
Cái gì?
Sáu phần mười?
Tất cả mọi người đều chấn động nhìn Tần Trần, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, gia hỏa này điên rồi sao?
Ngay cả Lạc Anh trưởng lão từ đầu còn bình tĩnh, lúc này cũng đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi có hàn mang bạo phát.
Nàng nghĩ phí khổ cực theo như lời Tần Trần nói chỉ là vài cọng linh dược mà thôi, như vậy tất cả các thế lực ở đây cộng lại cũng là một con số không nhỏ.
Nhưng ai biết đối phương lại muốn lấy sáu phần mười linh dược trên người mình cơ chứ, như vậy há chẳng phải bản thân nàng khổ cực mở trận pháp cấm chế ra, hắn ăn thịt, bản thân nàng chỉ có thể uống canh hay sao?
- Miệng các hạ rất lớn, không sợ làm mình nghẹn chết hay sao?
Sắc mặt cực kỳ Lạc Anh trưởng lão xấu xí, lớn tiếng nói ra một câu, tức giận đến cả người run rẩy.
Nếu như không phải có trận pháp phòng ngự thì nàng đã sớm ra tay với Tần Trần rồi.
Khuôn mặt của Tần Trần cũng âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
- Các hạ nói như vậy, Bản thiếu không thích nghe, lúc trước ngươi cũng đã nói, các ngươi có thể đi vào nơi này là bởi vì Bản thiếu ra tay giúp các ngươi. Mà các ngươi có thể ra ngoài hay không cũng phụ thuộc vào Bản thiếu, các ngươi không làm cái gì, chỉ tùy tiện tiêu hao một ít chân lực mà đã có được bốn thành linh dược, các ngươi còn muốn thế nào nữa chứ?
- Ngươi...
Lạc Anh trưởng lão tức đến mức cả người run rẩy.
- Ngươi biết Huyền Âm các chúng ta là thế lực gì không? Ngay cả rất nhiều vương triều trong Bách Triều chi địa này cũng không dám nói với chúng ta như thế, ta khuyên các hạ nên suy nghĩ thêm một chút, thiên hạ này không phải có một chỗ dựa vững chắc là đã có thể coi trời bằng vung đâu.