- Sao nào? Ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật, hay là để bổn hoàng tự mình động thủ giết ngươi, sau đó đoạt nhẫn trữ vật về?
Hai mắt Chu Tuần tràn ngập vẻ lạnh lẽo, ánh mắt cao cao tại thượng, như là thợ săn đang nhìn về phía thú săn của mình vậy.
Trước đó sở dĩ hắn không động thủ với Tần Trần và Hắc Nô là bởi vì hắn lo lắng mình sẽ không vào được di tích.
Nhưng hiện tại như là đã tiến vào di tích, Chu Tuần hành sự dĩ nhiên là không chút kiêng kỵ.
Tuy hắn không dám tùy tiện động thủ với Tần Trần, thế nhưng nếu như muốn giết nô bộc bên cạnh Tần Trần thì lại cực kỳ thoải mái.
Để xem lát nữa tiểu tử kia còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không.
Nhìn thấy mình bị rất nhiều cường giả của Đại Chu vương triều vây quanh, thậm chí còn có Vũ Tôn lục giai trung kỳ, trong lòng Hắc Nô lập tức trầm xuống, trong nháy mắt đã tế ra Thiên Ma Phiên.
Một cỗ ma khí nồng nặc tràn ngập thiên địa.
- Thiên Ma Phiên?
Trong đám người, sau khi Thiên Ma trưởng lão nhìn thấy Thiên Ma Phiên, ánh mắt lập tức cứng lại, trong mắt thoáng hiện lên lửa giận, thầm nói:
- Quả nhiên là bọn họ giết chết Huyết Ưng.
- Ha ha ha, ngươi chỉ có một mình mà cũng muốn chiến với tất cả chúng ta sao? Cũng tốt, vậy để cho ta xem một chút, xem ngươi có chút năng lực gì?
Chu Tuần vung tay lên, đang muốn hạ lệnh động thủ thì...
- Thật đúng là một đám ngu ngốc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng cười nhạt truyền đến.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Chu Tuần cười nhạt nói:
- Hiện giờ nô bộc của ngươi đang ở trên tay chúng ta. Nếu như chúng ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi có thể cản được bổn hoàng hay sao?
- Nói ngươi ngu ngốc không ngờ lại là ngu ngốc thật.
Tần Trần chậm rãi đi lên phía trước nói:
- Bọn họ mới chỉ vào trước các ngươi một chút mà thôi. Nếu như thực sự nơi này có bảo vật mà nói, chẳng lẽ không để lại một chút vết tích nào sao?
Mọi người sửng sốt.
Quả thực nếu như nơi này có các loại linh dược và bảo vật mà nói. Cho dù có bị lấy đi thì cũng không tới mức không để lại một chút vết tích nào nha.
- Hơn nữa, ta cảm thấy chuyện mà chư vị nên quan tâm hiện tại không phải là có bảo vật hay không. Mà là nên ra ngoài như thế nào!
Tần Trần trầm giọng nói ra một câu.
- Hắn có ý gì?
- Ồ, không ngờ trong này lại không có cửa ra?
- Dường như cũng không có bất kỳ truyền tống trận nào cả.
- Chuyện này...
Tần Trần nói một câu làm cho mọi người tỉnh táo lại.
Thông đạo mà bọn họ đi vào là do Tần Trần mở từ phế tích ra, nhưng sau khi đi vào bọn họ lại trực tiếp xuất hiện ở trong sơn cốc, mà cả sơn cốc đều bị sương trắng bao phủ, không có một cái lối ra nào cả.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức chú ý tới vấn đề này.
Không có cửa ra thì làm sao ra ngoài cơ chứ?
- Đi, tìm chung quanh cho ta!
Lúc này, trong nháy mắt lực chú ý của mọi người đã rời khỏi người Hắc Nô, thậm chí ngay cả Chu Tuần cũng phải nhíu mày không thôi.
Không ra được, đây quả thực là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tản ra khắp nơi, tìm kiếm lối ra ở trong sơn cốc.
Mà lúc này, rốt cục Hắc Nô cũng trở lại bên người Tần Trần.
- Trần thiếu, sau khi ta tới nơi này đã như vậy rồi. Hơn nữa bốn phía cũng không có vết tích của cửa ra. Trước đó Tầm Linh Trung đã tìm kiếm rất lâu ở chung quanh cấm chế. Lại còn đảo quanh cả sơn cốc, hiển nhiên nơi này có bảo vật, chỉ là không biết cuối cùng bảo vật đã đi nơi nào. Chỉ là có một chuyện cần phải để ý, sau khi Tầm Linh Trùng đi tới chỗ sương trắng bên ngoài thung lũng thì lại không dám đi tiếp. Hiển nhiên đám sương trắng này có nguy hiểm rất lớn đối với nó.
Hắc Nô vừa về tới bên người Tần Trần đã lập tức truyền âm nói.
Tần Trần gật đầu.
Hắn để cho Hắc Nô đi vào trước chính là muốn tìm hiểu nơi này một phen, không nghĩ tới nơi này lại là một cái sơn cốc mênh mông như vậy.
Còn chuyện không có bảo vật, ngay từ đầu Tần Trần đã phát hiện ra rồi. Dùng tầm mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra được nơi này không có một chút khí tức nào của bảo vật cả.
- Nói như vậy, chẳng lẽ ở bên trong trận pháp cấm chế này có một ít thứ tốt hay sao? Chẳng qua cửa ra của nó ở đâu chứ?
Tần Trần cau mày tự hỏi.
Lúc này, sau khi nhữn người khác tìm qua một lần, cả đám lần nữa tụ tập lại.
Vẻ mặt của mỗi người đều nặng trịch.
Sau khi nhiều người như vậy lật tung cả sơn cốc một lần, vẫn không phát hiện ra được một lối ra nào cả.
Ngay khi tâm tình của tất cả mọi người nặng nề thì...
Một gã Vũ Tôn trong đó bỗng nhiên nhìn về phía sương trắng quanh quẩn ở bên ngoài sơn cốc rồi nói một câu:
- Có lẽ nơi đây vẫn thuộc địa phận Hắc Tử Chiểu Trạch, chỉ cần chúng ta đi xuyên qua đám sương mù này là có thể rời khỏi nơi này rồi.
- Cũng có khả năng này.
Mọi người đều gật đầu tán đồng.
- Thế nhưng đám sương trắng này quá quỷ dị, không chừng bên trong có kịch độc.
Lại có người nói một câu.
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, Hắc Tử Chiểu Trạch chính là nơi lấy khí độc mà nổi danh. Nếu như nói những sương mù này không có độc, bọn họ lại có một ít nghi ngờ.
Trên thực tế, trước đó cũng có rất nhiều người nghĩ rằng chỉ cần đi xuyên qua đám sương trắng này là ra ngoài được. Thế nhưng bởi vì kiêng kỵ đám sương trắng này cho nên mới không có ai nói ra mà thôi.
- Tìm người đi qua thử một chút.
Lại có một tên Vũ Tôn mở miệng nói.
Nghe vậy, mọi người đều liếc mắt nhìn về phía hắn.
Đây chính là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, ai lại tình nguyện đứng ra lấy thân thử độc cơ chứ?
- Ngươi qua!
Đột nhiên Chu Tuần chỉ vào Mạc Tường rồi nói.
Lúc này hắn không nhằm vào Tần Trần, dù sao trước khi không tìm được cửa ra thì Tần Trần là một trong những người có tạo nghệ trận pháp sâu nhất ở đây. Không chừng chuyện cửa ra còn phải nhờ đối phương a.
- Tại sao lại là ta?
Mạc Tường lập tức hoảng sợ, vội vàng trốn ở sau lưng Mạc Tân Thành, nói:
- Ta không đi.
- Các hạ làm vậy là có ý gì?
Mạc Tân Thành sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn về phía Chu Tuần.
- Hắn là người yếu nhất ở đây, hắn không đi, chẳng lẽ ngươi đi sao?
Chu Tuần cười lạnh một tiếng.
- Hừ, muốn đi thì tự ngươi đi đi.
Mạc Tân Thành tức giận.
- Ngươi muốn chết?
Một gã Vũ Tôn bên cạnh Chu Tuần sầm mặt lại, cả người tràn ngập sát khí tiến lên phía trước.
- Muốn đánh sao? Ngự Thú sơn trang ta cũng không phải là quả hồng mềm dễ nắn đâu.
Mạc Tân Thành quát lạnh một tiếng, mấy tên cường giả của Ngự Thú sơn trang lập tức đứng ra.
Rống!
Mà Huyết Liêm Thú bên cạnh Mạc Tân Thành cũng lạnh lùng đi về phía trước, trong con ngươi có hàn mang màu đỏ tràn ra, khí tức bạo ngược lan tràn ra bốn phía sơn cốc.
Lông mày của mấy người bên cạnh Chu Tuần đều nhíu lại.
Đám người Ngự Thú sơn trang này, cho dù có là Mạc Tân Thành thì bọn họ cũng không để vào mắt.
Thế nhưng Huyết Liêm Thú lại làm cho bọn hắn có chút kiêng kỵ, một khi loại huyết thú lục giai bản thổ trong Hắc Tử Chiểu Trạch này điên lên sẽ cực kỳ đáng sợ. Một khi nó kết hợp với Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong như Mạc Tân Thành, mặc dù vẫn không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng vạn nhất lại làm hoàng tử điện hạ bị thương thì phiền phức lớn.
Cục diện thoáng cái trở nên giằng co.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, mà một gã Vũ Tông ngũ giai của Đại Uy vương triều lại là người xui xẻo bị chọn trúng.
Đương nhiên bên Đại Hạ vương triều và Đại Chu vương triều sẽ không để võ giả ra ngoài thử, hơn nữa có Hạ Vô Thương và Chu Tuần ở đây, hai người sẽ không cho phép võ giả dưới quyền mình mạo hiểm đi chịu chết. Chỉ có bên Đại Uy vương triều là không có Hoàng tộc ở đây, chỉ có một ít thế lực của Hắc Chiểu thành và chung quanh Biện Châu tới, cho nên chắc chắn hai đại vương triều kia sẽ chĩa mũi thương về phía bọn họ.
Tuy thế lực của tên Vũ Tông ngũ giai này cũng có một gã Vũ Tôn lục giai tới chỗ này, thế nhưng cũng chỉ là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ mà thôi. Ở trước mặt nhiều người như vậy, tuy là cực kỳ tức giận, thế nhưng hắn chỉ có thể bất đắc nhận mệnh mà thôi.
Bởi vì hắn biết, nếu như người dưới trướng hắn không đứng ra thì ngay cả bản thân hắn cũng phải chết.
Dưới sự sợ hãi, tên Vũ Tông này cũng biết mình không thể nào từ chố được, vì vậy hắn chỉ có thể nuốt tất cả Giải độc đan ở trên người vào, sau đó thúc giục chân lực hộ tráo, cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong sương mù.