- Vị tiểu huynh đệ này, Tả Ngụy đại sư đã nhận thua rồi, không biết tiểu huynh đệ có thể mở thông đạo ra được chứ?
- Trước đó các hạ đã nói rõ, chỉ cần chuyện này xong là sẽ mở thông đạo ra. Chẳng lẽ các hạ muốn nuốt lời?
- Nhanh mở thông đạo ra đi.
Thấy Tả Ngụy đã nhận thua, mọi người lập tức nhìn về phía Tần Trần.
Chuyện mà bọn họ sợ nhất chính là Tần Trần nói không giữ lời, không mở thông đạo ra cho mọi người tiến vào trong bí cảnh.
- Chư vị yên tâm, Bản thiếu nói được thì làm được, đương nhiên sẽ không giống như tên Tả Ngụy này.
Tần Trần cười nhạt, theo tay hắn vung lên, trong nháy mắt thông đạo kia mở ra, hiện ra ở trước mắt mỗi người.
Mọi người sững sờ, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới Tần Trần quyết đoán như vậy, nói mở là trực tiếp mở ra, không có một chút do dự nào cả.
- Coi như tiểu tử ngươi thức thời!
Chu Tuần lạnh lùng nhìn Tần Trần, vừa rồi hắn còn suy nghĩ một lúc. Nếu như Tần Trần không mở thông đạo ra thì hắn phải làm thế nào mới có thể khiến cho Tần Trần ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Không ngờ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi mà Tần Trần cũng không cho hắn.
Lúc này trong đám người bên ngoài phế tích có một người đội đấu bồng màu đen đang lạnh lùng nhìn Tần Trần.
- Chính là người này giết chết Huyết Ưng trưởng lão sao? May mà ta kịp thời chạy tới, khí tức đà chủ đại nhân ở trên người hắn vẫn còn một chút. Nếu qua một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ sẽ mất đi tung tích người này.
Người khoác áo choàng lạnh lùng nghĩ, người này chính là Thiên Ma trưởng lão Huyết Ma giáo ngàn dặm xa xôi truy tung tới đây.
Trên thực tế, hắn đã đi tới nơi này từ lâu rồi.
Mọi hành động trước đó của Tần Trần hắn đều nhìn thấy.
- Đà chủ đại nhân ra lệnh cho ta bắt sống người này trở về. Thế nhưng hiện tại thông đạo tiến vào di tích lại nằm ở trong tay người này. Nếu như tùy tiện hành động tất sẽ dẫn tới kẻ khác chú ý, không bằng tìm kiếm cơ hội xuất thủ, lặng lẽ bắt người này về thì hơn.
Người khoác áo choàng híp mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách.
Sưu!
Mà đúng lúc mọi người đều có suy nghĩ riêng thì tên Vũ Tôn trung niên bị Tần Trần cản lại trước đó thoắt một cái, thân thể đã phóng tới thông đạo.
Sưu sưu!
Một đạo quang mang lướt qua người hắn, trong nháy mắt người này đã biến mất trong thông đạo, tiến vào bên trong di tích.
- Người này thật là giảo hoạt, không ngờ lại là người đầu tiên đi vào bên trong.
- Đi, chúng ta cũng nhanh vào thôi.
Sưu sưu sưu!
Thấy thế, trong nháy mắt rất nhiều võ giả trong phế tích không nhẫn nại được nữa mà đi về phía thông đạo. Hiển nhiên đám người này đều muốn là nhóm người đầu tiên tiến vào trong di tích.
Nhìn thấy cường giả của các thế lực lớn trong phế tích đều tiến vào bên trong di tích, rất nhiều Vũ Tông tụ tập ở ngoài phế tích bắt đầu trở nên sốt sắng.
Mục đích của các võ giả đi tới Hắc Tử Chiểu Trạch này đều rất đơn giản, đó chính là vì tìm kiếm bảo vật.
Hôm nay cửa vào của di tích đang ở trước mặt bọn hắn, thế nhưng bọn hắn lại không thể tiến vào, bảo sao bọn họ không gấp gáp được cơ chứ?
- Đi, chúng ta cũng đi vào trong đó.
- Vọt vào trong cho ta.
Mấy tên Vũ Tông đỉnh phong đầu lĩnh không kềm chế được mà hét lớn một tiếng, sau đó dẫn đầu bắn tới thông đạo.
Chỉ là không chờ bọn họ xông tới phế tích thì sưu sưu một tiếng, một đạo ánh đao sắc bén lướt qua trời cao, trong nháy mắt đã có mấy tên Vũ Tông đỉnh phong bị chém thành hai khúc, máu tươi và nội tạng bắn tứ tung, rơi đầy đất.
Cảnh tượng thảm thiết như vậy làm cho rất nhiều Vũ Tông hoảng sợ lui về phía sau, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ khi nhìn thi thể của mấy người dẫn đầu.
- Chỉ có thế lực cao cấp mới có tư cách tiến vào phế tích, những kẻ khác lui lại, bằng không, giết không tha.
Chu Tuần hừ lạnh nói ra một câu.
Ở bên cạnh hắn, một gã Vũ Tôn của Đại Chu vương triều cầm chiến đao trong tay, vẻ mặt dữ tợn, hắn lè lưỡi liếm liếm máu tươi phía trên chiến đao, hai mắt say sưa, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Lúc trước chính là hắn xuất thủ, chém giết mấy tên Vũ Tông đỉnh phong kia.
- Dựa vào cái gì mà chỉ có các ngươi mới có thể đi vào bên trong chứ?
- Đúng, mọi người đều là võ giả đến Hắc Tử Chiểu Trạch lịch lãm, dựa vào cái gì chỉ có các ngươi mới có tư cách tiến vào bên trong bí cảnh chứ?
Có người không phục gầm lên vài tiếng.
- Dựa vào cái gì sao?
Chu Tuần lạnh lùng nháy mắt một cái với tên Vũ Tôn bên cạnh hắn. Tên Vũ Tôn này nhe răng cười một tiếng, trong nháy mắt thân thể đã rơi vào trong đội ngũ võ giả ở bên ngoài phế tích. Sưu sưu một tiếng, hai người lên tiếng trước đó lập tức kêu thảm một tiếng, đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi bắn lên cao đến mấy trượng.
Tất cả võ giả chung quanh hai người đều hoảng sợ lui lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Sau khi tên Vũ Tôn này giết chết hai người, thân thể thoắt một cái đã lần nữa trở lại bên cạnh Chu Tuần, giống như là chưa từng làm chuyện gì vậy.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của rất nhiều Vũ Tông trước mặt, Chu Tuần cười lạnh nói:
- Bằng vào thứ này a. Vẫn là câu nói kia, nếu không phải là đệ tử của thế lực cao cấp mà dám tiến vào phế tích, giết không tha!
Thanh âm của hắn lạnh lẽo, mang theo sự bá đạo và kiêu ngạo khiến cho người ta sợ run lên.
- Chư vị, không biết chư vị có ý kiến gì không?
Chu Tuần nhìn về phía rất nhiều cường giả ở trong phế tích.
Những kẻ khác đều im lặng không nói, hiển nhiên bọn họ đều tán thành quyết định này của Chu Tuần.
Thiên Vũ đại lục này cá lớn nuốt cá bé, người yếu không bao giờ có cơ hội tranh luận cùng với cường giả.
Ở ngoài phế tích, sắc mặt của hơn một nghìn cường giả Vũ Tông tái xanh, hai tay nắm chặt, trong lòng tức giận không thôi.
Thế nhưng trừ những hành động này ra bọn họ lại không thể làm được bất cứ chuyện gì nữa.
Vũ Tôn lục giai mạnh hơn bọn họ quá nhiều. Nếu như đối phương muốn giết bọn hắn chỉ cần dùng một chiêu mà thôi. Tuy là nhân số của bọn họ rất nhiều, nhưng một khi chiến đấu thật. Chỉ bằng vào đám người bọn họ, khó là đối thủ của đám người Chu Tuần a.
Thậm chí đối phương chỉ cần phái ra mấy tên Vũ Tôn lục giai là đã có thể giết sạch bọn họ rồi.
Đối với chuyện này, Tần Trần cũng không nói gì.
Dù hắn có mở miệng đồng ý để đám người kia đi vào thì cũng sẽ chỉ hại bọn họ mà thôi.
Đây cũng là nỗi bi ai của kẻ yếu a.
- Chư vị, chúng ta để mấy người ở bên ngoài bảo vệ mảnh phế tích này. Những người còn lại thì đồng thời đi vào trong, chư vị thấy thế nào?
Chu Tuần nhìn về phía các thế lực có mặt đây.
Mọi người đều gật đầu.
Ngay sau đó, các thế lực ở đây đều để một người lại, những người còn lại đều tiến vào trong thông đạo.
Mà những người còn lại này thì cảnh giới, bảo vệ thông đạo tiến vào trong di tích.
- Phụ thân, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bên Ngự Thú sơn trang, Mạc Tường nhìn về phía Mạc Tân Thành rồi hỏi một câu.
Mạc Tân Thành nhìn Tần Trần, cau mày nói:
- Xem ra ân oán của ngươi và tiểu tử này chỉ có thể để sau này tính, chúng ta đi vào trước rồi nói sau.
Lúc này, ở dưới sự hướng dẫn của Mạc Tân Thành, đám người Ngự Thú sơn trang để lại một bộ phận người ở lại cảnh giới, những kẻ khác đều tiến vào trong di tích.
Mà bên kia...
- Chúng ta cũng đi vào.
Phó hội trưởng Hắc Tu hội đang chuẩn bị dẫn người đi vào thì đột nhiên bên ngoài phế tích có một đạo thân ảnh bắn tới. Bóng người kia một mặt lướt vào phế tích, một mặt quát lớn một tiếng:
- Tại hạ là người Hắc Tu hội của Hắc Chiểu thành Đại Uy vương triều.
- Cho hắn vào.
Phó hội trưởng Hắc Tu hội thấy thế lập tức dừng bước, sau đó hắn khẽ quát một tiếng.
Mấy tên Vũ Tôn đang chuẩn bị xuất thủ nhìn người Hắc Tu hội một chút, sau đó mới dừng lại, lui về phía sau.
- Sao ngươi lại tới đây?
Sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, Long Nham Phó hội trưởng của Hắc Tu hội nhướng mày, hỏi:
- Không phải ta bảo các ngươi tìm kiếm và cảnh giới ở bên ngoài sao?
- Long Nham Phó hội trưởng, Hắc Tu hội chúng ta vừa mới tìm được một cái Dược cốc bí ẩn, ai biết...
Sau khi võ giả này tới lập tức sợ hãi nói với Long Nham một câu, đồng thời cũng nhìn chằm chằm về phía Tần Trần.