Vũ Thần Chúa Tể

Chương 629: Còn có gì để nói nữa không?

Chương Trước Chương Tiếp

Tả Ngụy là Trận Pháp sư của Đại Chu vương triều hắn. Đương nhiên Chu Tuần không muốn nhìn thấy đối phương trở thành nô bộc của Tần Trần, phục vụ cho Tần Trần.

Nghe thấy Chu Tuần nói như vậy, Tả Ngụy như tìm được chủ kiến, hắn vội vàng nói:

- Không sai, hiện nay thông đạo của các hạ chưa hoàn toàn mở ra, chỉ mới mở được một nửa, không ai tiến vào được thì sao có thể nói là phá vỡ trận pháp cơ chứ? Căn cứ vào đánh cuộc giữa hai chúng ta thì người thua phải là ngươi mới đúng a?

- Không sai, cái gọi là phá vỡ trận pháp đương nhiên chính là đả thông thông đạo tiến vào di tích trung tâm, nếu như chỉ vẻn vẹn là mở ra một lỗ thủng ở trên trận pháp thì sao có thể tính là phá vỡ trận pháp cơ chứ?

- Lời của Tả Ngụy đại sư và Chu Tuần hoàng tử cũng có đạo lý, chỉ khi nào thông đạo hoàn toàn mở ra thì mới có thể xem như là thắng cuộc. Ban nãy bản tôn đã thử qua, tuy là cửa vào này nhìn như mở ra, thế nhưng kì thực vẫn không có cách nào tiến vào được. Cho nên có lẽ người thua phải là các hạ a.

Lúc này tên Vũ Tôn cố gắng xông vào trước đó cũng liên tục mở miệng, trong con ngươi có hàn mang lập loè.

Dụng ý của đám người này rất đơn giản, chỉ cần Tần Trần muốn chiến thắng, như vậy nhất định phải hoàn toàn mở thông đạo ra cho bọn hắn tiến vào.

- Cũng không thể nói như vậy được, vị thiếu hiệp kia đã phá vỡ được trận pháp ở phế tích, mở ra một con đường cho chúng ta. Cho nên dựa theo quy tắc trước đó cũng coi như là phá vỡ trận pháp rồi.

Hạ Vô Thương của Đại Hạ vương triều không nhịn được lên tiếng nói cho Tần Trần một câu.

- Lời ấy của Cửu hoàng tử sai rồi, nếu như vậy mà cũng được coi là phá vỡ trận pháp, như vậy lão phu tuỳ ý đánh lên phế tích, mang đến một ít thương tổn cho trận pháp này thì cũng được coi là phá vỡ hay sao?

Đám người Mạc Tân Thành cũng cười nhạt lắc đầu, ngay cả người đứng ở góc độ của người ngoài cuộc như bọn hắn cũng nói Tần Trần chưa phá vỡ được trận pháp.

- Có lẽ chư vị chỉ muốn chủ nhân nhà ta mở thông đạo ra cho chư vị tiến vào tầm bảo mà thôi.

Hắc Nô hừ lạnh nói một câu.

Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, nếu như không biết suy nghĩ của những người này thì quả thực là uổng phí một đời người a.

Ai cũng có thể nhìn ra được, Tần Trần đã thành công phá vỡ trận pháp, mở ra một lối vào, chỉ là cửa vào này chưa mở ra với toàn bộ mọi người mà thôi.

Chỉ cần là người biết suy nghĩ thì cũng biết một điều, Tần Trần làm như thế, nhất định là có ý khác, hơn nữa thậm chí là dùng thông đạo để kiềm chế mọi người, muốn lấy phí qua đường a.

Những người này đều là cáo già, đương nhiên sẽ không để cho tính toán của Tần Trần thành công. Bảo bọn họ ngoan ngoãn giao lộ phí ra sao? Quả thực so với giết bọn hắn còn khó hơn nhiều nha.

Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bọn họ phải lợi dụng rồi.

- Được, rất tốt!

Nghe vậy, Tần Trần âm thầm cười nhạt.

Những người này nghĩ gì, đương nhiên hắn cũng biết.

Hắn lập tức cười rộ lên, nói:

- Chư vị nói không sai, tuy là Bản thiếu mở ra một thông đạo, thế nhưng người vẫn còn chưa vào được. Cho nên chư vị nói Bản thiếu chưa phá trận thành công cũng đúng. Đã như vậy, vậy bản kia sẽ mở cổng vào ra, cho chư vị tiến vào bên trong tầm bảo!

- Trần thiếu?

Hắc Nô kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Lời này không giống như là tính cách của Tần Trần a. Dùng tính cách đánh chết cũng không mất mát gì của Tần Trần, sao lại thỏa hiệp cơ chứ?

Lúc trước ở Cổ Nam Đô. Dù là phải đối mặt với cường giả của Lưu Tiên Tông thì Trần thiếu cũng không lùi bước một chút nào. Không ngờ hôm nay đối mặt với đám người này lại phải lùi bước, chuyện này làm cho Hắc Nô cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ thấy lúc này Tần Trần đang lần nữa ném ra rất nhiều trận kỳ, lần này số lượng những trận kỳ này nhiều hơn, ước chừng trên trăm cái, làm cho đám người đứng xem chung quanh cảm thấy hoa cả mắt.

Khi cái trận kỳ cuối cùng rơi xuống thì...

Vù vù...

Màn chắn phía trước cổng vào trở nên nhộn nhạo, sau đó biến mất, không còn thấy màn chắn đâu nữa.

Tần Trần nhặt một khối nham thạch rất phổ thông ở trong phế tích ném vào trong cổng vào, trong nháy mắt khối nham thạch kia đã tiến vào bên trong cửa động, sau đó tức thì biến mất, dường như đã tiến vào bên trong di tích sau cánh cổng kia.

- Chư vị, hiện giờ cổng vào đã mở, ta nghĩ chư vị không còn lời nào để nói nữa chứ?

Tần Trần cười nhạt.

Thế nhưng lúc này trong lòng của Tả Ngụy thì lại trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Vẫn không hẳn.

Vũ Tôn bị màn chắn ngăn cản bên ngoài lúc trước cười lạnh nói:

- Nham thạch có khả năng đi qua được cũng không có nghĩa là võ giả cũng có thể thông qua được. Như vậy đi, bản tôn sẽ mạo hiểm thay chư vị ở đây đi vào bên trong, để xem trận pháp này đã thực sự bị phá vỡ hay chưa.

Giọng nói vừa dứt, thân thể của Vũ Tôn kia thoắt một cái, lần nữa xông vào bên trong.

- Hừ.

Tần Trần cười nhạt, tay phải nhấc lên, một đạo quang mang vô hình tức thì lóe lên, ngăn cản người này lại.

- Các hạ làm vậy là có ý gì?

Vũ Tôn này nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần.

Kẻ khác cũng cau mày, trong mắt hiện lên hàn mang.

Tần Trần cười nhạt, không để ý đến mọi người mà chắp tay nói với Cửu hoàng tử Hạ Vô Thương:

- Vị này chắc là Cửu hoàng tử điện hạ của Đại Hạ vương triều đúng không? Đa tạ các hạ lúc trước nói đỡ cho Bản thiếu. Như vậy đi, nếu Cửu hoàng tử điện hạ tin được Bản thiếu thì mời Cửu hoàng tử phái một người tiến vào trong thông đạo này để kiểm nghiệm một chút. Để xem có phải Bản thiếu đã phá được trận hay không!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi, ném ánh mắt hâm mộ về phía Hạ Vô Thương.

Ngay cả Hạ Vô Thương cũng phải sững sờ.

Lại có chuyện tốt như vậy rơi xuống người hắn sao?

Nói thật, quả thực hắn cũng có chút hảo cảm với Tần Trần. Thế nhưng trước đó lên tiếng, trừ nguyên nhân này ra cũng là bởi vì nhìn đám người Chu Tuần không vừa mắt mà thôi, không nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu hắn.

Phải biết rằng, di tích trung tâm này chưa từng có ai tiến vào. Không ai biết được bên trong sẽ có thứ gì. Là người thứ nhất đi vào bên trong, tất nhiên sẽ chiếm tiên cơ, thu hoạch cũng hơn xa người khác.

- Chẳng lẽ cửu hoàng tử điện hạ không vui?

- Không, không, ý tốt của các hạ, đương nhiên Bổn hoàng tình nguyện nhận lấy a!

Hạ Vô Thương lập tức nói với một hán tử trung niên ở bên cạnh:

- Từ Tầm, ngươi tiến vào trước đi, thăm dò tình huống bên trong một chút.

Buồn cười, chuyện tốt như vậy, hắn mà bỏ qua thì thực sự là một kẻ ngốc a.

- Vâng!

Từ Tầm này ngoài bốn mươi tuổi, cũng là một trong những Tông vệ mà Hạ Vô Thương mang đi chuyến này. Một thân tu vi đã đạt đến lục giai sơ kỳ đỉnh phong, nghe vậy hắn lập tức đi về phía thông đạo.

- Hắc Nô, ngươi đi vào bên trong cùng vị Từ Tầm này, sau khi tiến vào, không nên vọng động, ta sẽ lập tức tới ngay.

Tần Trần nói với Hắc Nô một tiếng.

Hắc Nô khẩn trương nhìn về phía Tần Trần, lại có chút lo lắng nói:

- Trần thiếu...

- Chẳng lẽ ngươi còn sợ Bản thiếu không ứng phó được chuyện ngoài này sao?

Tần Trần cười nhạt.

Thấy thế, Hắc Nô chỉ đành gật đầu, nói:

- Thuộc hạ hiểu.

Nhìn thấy Hắc Nô sẽ cùng tiến vào thông đạo với Từ Tầm, lúc này đám người Chu Tuần mới chợt hiểu ra. Lúc đầu không ngờ Tần Trần lại để người của Cửu hoàng tử tiến vào trước, chuyện này làm cho trong lòng bọn họ vẫn có chút nghi ngờ.

Dù sao cơ hội là người thứ nhất thăm dò di thích, không ai lại đi chắp tay nhường cho người khác như vậy.

Bây giờ thấy Hắc Nô sẽ cùng đi với Từ Tầm vào trong thông đạo, mọi người lập tức tỉnh ngộ, thông đạo này là thật.

- Các hạ làm như vậy không thấy có chút quá đáng hay sao?

Sau khi hiểu thông đạo là thật, đám người trong phế tích tức thì gấp gáp.

Nếu để cho người của Đại Hạ vương triều đi vào trước, như vậy chẳng phải bọn họ vào sau sẽ phải hít khí trời hay sao?

- Chư vị yên tâm, Bản thiếu chỉ kiểm nghiệm thay chư vị một chút mà thôi. Một khi đánh cuộc trước đó kết thúc, đương nhiên Bản thiếu sẽ để tất cả mọi người đi vào. Điểm này, Bản thiếu nói được thì làm được, cũng không giống như một số người, lật lọng, nói không giữ lời.

- Ngươi...

Sắc mặt Tả Ngụy đỏ lên, không nói nên lời.

Mà lúc này mọi người ở đây lại không rảnh rỗi để ý tới Tả Ngụy, tất cả đều ngưng thần nhìn về phía thông đạo.

Chỉ thấy Tần Trần vung tay phải lên, cổng vào lần nữa mở ra, thân thể Hắc Nô và Từ Tầm thoắt một cái đã tiến vào bên trong, trong nháy mắt đã biến mất ở trong thông đạo.

- Ngươi còn có lời gì để nói nữa không

Tần Trần lạnh nhạt nhìn về phía Tả Ngụy rồi nói một câu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)