Gì chứ, đây thực sự là một cái trận pháp tự nhiên sao?
Mọi người sửng sốt.
Tất cả mọi người bên ngoài đều cảm thấy chóng mặt, thiếu chút đã đổ ập xuống mặt đất, cả đám đều dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Tần Trần.
Người này đoán đúng thật sao? Hay là mèo mù vớ cá rán chứ?
- Chuyện này có gì mà không nhìn ra được chứ?
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Tả Ngụy, Tần Trần bình thản, tự nhiên nói một câu.
Vẻ mặt Tả Ngụy dại ra, một ít cường giả bên ngoài cũng sững sờ, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hóa ra phế tích này nhìn như không có khả năng, kì thực lại thực sự là một cái trận pháp tự nhiên.
Chỉ là trận pháp này rất kín đáo, trước đó bọn họ mất cả buổi mà vẫn không thể hiểu rõ được. Cuối cùng sau khi Tả Ngụy có mặt ở đây, nói ra chân tướng thì bọn họ mới hiểu rõ về trận pháp nơi này.
Nhưng hiện tại, Tần Trần này tùy ý đi loạn vài vòng là đã có thể nói toạc ra nơi đây là một cái trận pháp tự nhiên. Bảo sao bọn họ không khiếp sợ cơ chứ.
- Tiểu tử này thần kỳ như vậy sao? Hắn thực sự nhìn ra được đây là trận pháp tự nhiên, hay chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi?
Mọi người cau mày trầm tư.
Tả Ngụy cũng híp mắt, tỉ mỉ quan sát Tần Trần. Cố gắng tìm kiếm một ít mánh khóe từ trên người đối phương, thế nhưng vẻ mặt của Tần Trần lại rất lãnh đạm, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
- Ha ha, các hạ thật là bất phàm, không ngờ lại có thể nhận ra nơi đây là một cái trận pháp tự nhiên. Thế nhưng nếu chỉ nhận ra thôi thì vẫn còn chưa đủ, quan trọng nhất là phải phá trận thì mới được coi là chiến thắng a.
Tả Ngụy cười nhạt.
Trận pháp tự nhiên, chuyện này hắn đã sớm nhìn ra, chỉ là trước kia hắn thử nghiệm phá cả buổi mà vẫn không có một chút mánh khóe nào.
Hắn tin, một thiếu niên như Tần Trần, cho dù nhận ra đây là trận pháp tự nhiên thì cũng khó mà phá vỡ được.
- Ha ha.
Tần Trần cười nhạt:
- Trận pháp tự nhiên, có lớn có nhỏ, mà thứ ở trước mặt chúng ta đã dung hợp với thế giới của Hắc Tử Chiểu Trạch này, là một đại trận. Vì vậy muốn mạnh mẽ phá vỡ là chuyện không có khả năng. Giống như chúng ta không thể chống lại thiên địa vậy. Thậm chí, nếu muốn phá vỡ đại trận này, nhất định phải hủy diệt Hắc Tử Chiểu Trạch này thì mới được, từ điểm này, hiển nhiên đây là chuyện không thể nào.
Tần Trần lắc đầu, sau đó mắt nhìn về phía vết tích đầy đất, dùng giọng giễu cợt nói:
- Ồ, trước đó vị Tả Ngụy đại sư này muốn lợi dụng thủ đoạn phá trận để mạnh mẽ phá vỡ đống phế tích này. Thủ pháp thử nghiệm cũng không ít, đáng tiếc, một chút thủ đoạn này đối với đại trận tự nhiên mà nói, không khác gì là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, thành công được mới là lạ.
Nghe vậy, tất cả mọi người ở chung quanh đều cả kinh, không khỏi nhìn nhau.
Chỉ có hủy diệt Hắc Tử Chiểu Trạch thì mới có thể phá được trận pháp này. Lời này quá là khoa trương, đừng nói là đám người bọn họ ở đây, coi như tất cả cường giả của Đại Chu vương triều, Đại Uy vương triều, Đại Hạ vương triều tới đây thì cũng không có cách nào hủy diệt được Hắc Tử Chiểu Trạch này.
Hắc Tử Chiểu Trạch chính là cấm địa tiếng tăm lừng lẫy ở giữa ba đại vương triều, nó đã tồn tại vạn năm, nếu hủy diệt được thì sao nó có thể tồn tại tới bây giờ được chứ?
Nếu như lời của Tần Trần là thật, vậy bọn họ còn ở chỗ này làm cái gì nữa chứ? Còn không bằng trở về nhà cho xong.
- Sai lầm.
Tả Ngụy quát lạnh một tiếng, trong lòng giận dữ không thôi.
Tiểu tử này, động một chút là trào phúng bản thân hắn, quá là kiêu ngạo.
Hắn không nhịn được cười nhạt, nói:
- Các hạ nói trận pháp thiên nhiên này chính là đại trận, trừ phi hủy diệt Hắc Tử Chiểu Trạch thì mới có thể phá trận mà ra. Điểm này, lão phu cũng không dám tán đồng. Nơi đây chỉ là một phế tích, coi như có thể tạo thành trận pháp tự nhiên thì có thể lớn bao nhiêu chứ? Lời này của các hạ không khác gì là nói chuyện giật gân, chẳng lẽ các hạ có ý đồ khác?
Ngụ ý của Tả Ngụy rất rõ ràng, nói Tần Trần muốn lợi dụng lời nói dọa mọi người chạy trốn, để hắn một mình độc chiếm nơi này.
Sao Tần Trần lại không hiểu ý của hắn chứ, hắn nở nụ cười nhạt nhìn về phía Tả Ngụy, nói:
- Các hạ thực sự là một vị Trận Pháp sư lục giai hay sao?
Tả Ngụy cau mày một cái, hỏi:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Tần Trần lắc đầu nói:
- Ngươi nói nơi đây chỉ là một phế tích, dù có trận pháp thì cũng chỉ là một trận pháp nhỏ, vậy các hạ nhìn bốn phía một chút đi.
- Bốn phía?
Tả Ngụy nghi hoặc hỏi.
Tần Trần đứng ở trên phế tích, chỉ vào chỗ đầm lầy phía xa.
- Nếu như các hạ là Trận Pháp sư, không bằng thử kết hợp phế tích cùng với đầm lầy, bình nguyên bốn phía này làm một xem sao.
Hả?
Tả Ngụy cau mày, dựa theo lời chỉ điểm của Tần Trần, hắn nhìn ra bốn phía, ngay từ đầu còn chưa nhìn thấy gì. Thế nhưng dần dần trong con ngươi của hắn toát lên vẻ kinh ngạc. Mà càng về sau, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt hắn ngày càng đậm, dường như đã nhìn thấy cái gì đó khó có thể tin được vậy, thậm chí ngay cả thân thể hắn cũng đang run rẩy.
- Chuyện này... Chuyện này... Không có khả năng!
Hắn thì thào mở miệng, như là đang gặp quỷ vậy.
- Tả Ngụy đại sư, ngươi thấy cái gì vậy?
Đám người Chu Tuần nhìn thấy nét mặt của Tả Ngụy, không nhịn được nghi hoặc hỏi một câu.
- Chuyện này...
Ánh mắt Tả Ngụy dại ra, ngay cả nửa câu cũng không nói hết được.
- Ha ha.
Tần Trần cười một tiếng:
- Đương nhiên Tả Ngụy đại sư đã nhìn ra Bản thiếu không nói láo. Trận pháp nơi đây chỉ là một góc của trận pháp thiên nhiên này mà thôi. Kì thực nó đã dung nhập với toàn bộ Hắc Tử Chiểu Trạch vào làm một thể, đầm nước, đầm lầy, dãy núi bốn phía này thật đều là một bộ phận của trận pháp. Có thể nói, bản thân di tích dưới lòng đất mà chúng ta đi vào đã là một cái trận pháp cực lớn không gì sánh được, bao trùm toàn bộ Hắc Tử Chiểu Trạch này.
Sau khi Tần Trần nói xong, cả người Tả Ngụy run rẩy, ánh mắt dại ra.
Toàn bộ di tích dưới lòng đất này lại là một cái trận pháp hay sao?
Chẳng trách ban nãy mình thử nghiệm lâu như vậy mà một chút hiệu quả cũng không có. Trước đó hắn còn nghi ngờ khâu nào đó của hắn có vấn đề, thế nhưng hiện tại xem ra, là dùng sai phương pháp a.
Lấy phương pháp phá trận nhỏ để thử phá đại trận, có thể thành công được mới là lạ.
Kẻ khác nhìn thấy vẻ mặt của Tả Ngụy, trong lòng chấn động mãnh liệt, trận pháp khổng lồ như vậy phá thế nào chứ? Chẳng lẽ đúng như lời thiếu niên này từng nói, phải hủy diệt toàn bộ Hắc Tử Chiểu Trạch hay sao?
Cho dù bọn họ có tâm tư như vậy thì chỉ sợ cũng không có được thực lực như vậy a.
- Coi như toàn bộ Hắc Tử Chiểu Trạch này đều là trận pháp tự nhiên thì thế nào chứ? Tiểu tử, ban nãy chúng ta đánh cuộc ngươi có thể phá vỡ được trận pháp này hay không nha. Hiện giờ ngươi đã không phá nổi, vậy có phải tiểu tử ngươi nên đứng ra chịu trận, để mặc lão phu xử trí hay không?
Sau khi chấn động một lúc, Tả Ngụy nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lại dữ tợn cười lớn một tiếng.
Tuy hôm nay không phá được đại trận, thế nhưng lại giúp hắn giáo huấn được tiểu tử cuồng vọng này, quả thực cũng không uổng chuyến đi này của hắn.
Tả Ngụy không ngừng suy nghĩ, xem nên giáo huấn Tần Trần như thế nào.
- Thật sao?
Tần Trần cười nhạt, cũng không phủ nhận. Trước mắt bao người hắn nhanh chóng đi tới phía trước, thuận tay ném ra từng cái trận kỳ.
Những trận kỳ này được hắn tùy ý đặt ở trong phế tích, khiến cho người ta nhìn vào không hiểu ra sao.
Thế nhưng sau khi đặt những trận kỳ này xuống, đột nhiên toàn bộ phế tích bắt đầu trở nên mơ hồ. Từng cỗ khí thế kinh người ở trong phế tích lan tràn ra. Ngay sau đó, oanh, toàn bộ phế tích run rẩy, không ngờ lại để lộ ra một lối vào khổng lồ.
Chỉ là ở lối vào lại có một đạo quang mang mơ hồ, ở chỗ sâu cửa vào đen kịt như mực, không biết đi thông tới nơi nào, làm cho người ta không khỏi có chút nghi ngờ.
- Ngươi xem, không phải ta đã phá vỡ rồi sao?
Tần Trần cười nhạt, ánh mắt có chút trào phúng nhìn về phía Tả Ngụy.
- Chuyện này... Làm sao có thể được chứ?
Hai mắt Tả Ngụy trợn lên, vừa kinh vừa sợ, cơ hồ không thể tin được tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt mình.