Tần Trần vừa nói ra lời này, Tả Ngụy lập tức sửng sốt.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn qua.
Tần Trần có ý gì, chẳng lẽ bản thân hắn là một gã Trận Pháp sư sao?
Thế nhưng cho dù hắn là một gã Trận Pháp sư, thế nhưng tu vi của hắn mới chỉ là ngũ giai trung kỳ đỉnh phong thôi nha. Mà đẳng cấp của Trận Pháp sư thường thường sẽ phải chịu tu vi hạn chế, nói cách khác cho dù Tần Trần có mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là một gã Trận Pháp sư ngũ giai mà thôi, thậm chí còn không có khả năng.
Dù sao, trận pháp và võ đạo giống nhau, đều cần rất nhiều công phu nghiên cứu.
Mà Tần Trần còn trẻ như vậy mà đã là Vũ Tông ngũ giai trung kỳ đỉnh phong, muốn có thành tựu ở phương diện trận pháp, hiển nhiên chuyện này hoàn toàn không có khả năng a.
Nhưng Tả Ngụy cũng là Trận pháp đại sư có tu vi cao nhất ở đây lúc này, tu vi trận đạo của hắn đã đạt đến lục giai sơ kỳ đỉnh phong, Tần Trần muốn so trận pháp với hắn, chỉ sợ đã tìm sai đối tượng rồi.
- Ha ha ha, ngươi muốn phá vỡ trận pháp này? Không có khả năng.
Tả Ngụy cười nhạt, hoàn toàn không tin.
Trước đó hắn đã nghiên cứu cả buổi, trận pháp trong phế tích di tích trung tâm này hết sức kỳ lạ, cho dù là hắn cũng có cảm giác như lọt vào trong sương mù. Ngay cả hắn cũng chỉ dám thử mà Tần Trần lại muốn phá vỡ, quả thực là suy nghĩ viển vông a.
- Ta nói là ví dụ?
- Ví dụ sao?
Tả Ngụy cười xùy một tiếng, nói:
- Nếu ngươi có khả năng phá vỡ trận pháp, như vậy lão phu sẽ bái ngươi làm sư phụ.
- Bái Bản thiếu làm sư phụ sao?
Tần Trần lắc đầu, dùng giọng giễu cợt nói:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó, nhìn ngươi ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi a, không ngờ lại chỉ là Trận Pháp sư lục giai sơ kỳ, người như ngươi mà cũng xứng bái Bản thiếu làm sư phụ sao?
- Mới chỉ là Trận Pháp sư lục giai sơ kỳ?
Tả Ngụy giận dữ, khẩu khí của đối phương quá lớn a, trận pháp Tôn Sư lục giai, ở trong toàn bộ Bách Triều chi địa cũng có địa vị cao quý, coi như là Hoàng tộc của vương triều thì cũng phải cung kính với hắn, miệng gọi một tiếng đại sư.
Tiểu tử này lại nói mới là, quả thực quá là kiêu ngạo.
Mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm, thấy Tần Trần nói hơi quá.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Lửa giận trong lòng Tả Ngụy bốc cháy lên, hắn đã hạ quyết tâm, dù như thế nào thì hắn cũng phải cho Tần Trần một bài học thích đáng.
- Uhmm!
Tần Trần sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thu ngươi làm đồ đệ thì làm bẩn thân phận của Bản thiếu. Thế nhưng nếu thu ngươi làm nô bộc thì miễn cưỡng có thể, như vậy đi, chỉ cần Bản thiếu phá vỡ được trận pháp này thì ngươi sẽ làm nô bộc của Bản thiếu, sao nào? Ở Hắc Tử Chiểu Trạch này Bản thiếu cũng cần một tên nô bộc. Đương nhiên, lấy thực lực của ngươi chỉ có thể làm nô bộc của Bản thiếu ở đây mà thôi. Một khi rời khỏi Hắc Tử Chiểu Trạch này, Bản thiếu chỉ có thể thu lại thân phận nô bộc của ngươi. Dù sao thân phận nô bộc của Bản thiếu không phải là ai cũng có thể làm được.
Phốc!
Nghe vậy, thiếu chút nữa Tả Ngụy đã phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến mức cả người run run, trong con ngươi bắn ra sát khí kinh người.
Mọi người cũng nghẹn họng nhìn trân trối về phía bên này, có cảm giác như là phát điên vậy.
Thế nhưng cũng không có ai nhảy ra ngăn cản, đối với bọn họ mà nói, chuyện này không liên quan gì tới bọn họ cả.
- Được, lão phu đồng ý chuyện này với ngươi, thế nhưng, nếu ngươi thua thì sao?
Hàn ý trên người Tả Ngụy tỏa ra, trong con ngươi tràn ngập sát cơ nồng đậm.
Bao nhiêu năm qua, từ lúc hắn trở thành Trận pháp đại sư cho tới bây giờ không có một ai dám nói chuyện như thế với hắn, mà còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Cho dù Tần Trần thực sự là đệ tử của thế lực lớn thì cũng không thể làm nhục hắn như vậy được.
- Nếu ta thua sao? Hừm...
Tần Trần sờ cằm một cái rồi nói:
- Ngươi bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, thế nào?
- Chủ nhân?
Hắc Nô cả kinh, không nhịn được nhìn về phía Tần Trần.
Không phải là hắn nghi ngờ tạo nghệ trận pháp của Tần Trần không bằng Tả Ngụy, mà là so đấu phá vỡ trận pháp của di tích trung tâm trong Hắc Tử Chiểu Trạch này. Nó đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu vạn năm, trận pháp nơi đây tuyệt đối không phải là một trận pháp ngũ, lục giai đơn giản. Chuyện mà hắn lo lắng chính là Tần Trần không có cách nào phá giải được trận pháp của di tích trung tâm này, ngược lại còn bị đối phương nắm lấy điểm yếu, mặc sức sai bảo.
Chỉ là vẻ mặt của Hắc Nô rơi vào trong mắt Tả Ngụy lại làm cho lòng tin đánh cuộc của hắn càng kiên định hơn trước.
- Được, một lời đã định.
Không đợi Tần Trần đổi ý, Tả Ngụy lập tức đồng ý, hắn còn nói:
- Chư vị, tất cả mọi người nghe rõ rồi chứ? Người này đánh cuộc với lão phu hắn có khả năng phá vỡ trận pháp của di tích trung tâm này. Nếu như hắn không phá được thì sẽ tùy ý để lão phu giải quyết. Mọi người làm chứng cho ta, nếu như sau đó người này đổi ý thì kính xin chư vị đòi lại công đạo cho ta.
- Yên tâm đi, lời của Bản thiếu nhất ngôn cửu đỉnh, không phải là loại người bội ước nuốt lời a.
Tần Trần cười nhạt, dường như không quá quan tâm tới chuyện này.
Trong lòng Hắc Nô có cảm giác nặng nề, thế nhưng lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trần thiếu đã quyết định thì hắn cũng không có tư cách để phản bác.
Thấy thế, rất nhiều cường giả ở đây đều không khỏi thở dài lắc đầu một cái.
Tùy hứng, quá tùy hứng.
Thời gian bọn họ tới di tích trung tâm này cũng không phải là ngắn, cũng đã sớm thăm dò qua một phen. Nơi này có một trận pháp cực kỳ lớn, thế nhưng dùng ánh mắt của đám người bọn họ cũng chỉ có thể nhìn ra được một ít mánh khóe mà thôi. Còn chuyện phá vỡ, quả thực không có một chút biện pháp nào cả.
Chỉ có Tả Ngụy, người có tạo nghệ trận pháp cao nhất là có thể nhìn ra được một ít mánh khóe, có một chút hy vọng phá vỡ trận pháp. Thế nhưng cũng chỉ có một chút xíu hy vọng mà thôi. Trước đó người này đã thử cả buổi mà vẫn chưa thành công.
Mà thiếu niên này, vừa đến đã đánh cuộc chuyện này với Tả Ngụy, làm cho mọi người không nhịn được âm thầm thở dài một hơi.
Trẻ tuổi ngông cuồng a!
Nếu như trận pháp này dễ phá như vậy thì còn đợi tên tiểu tử này tới phá hay sao?
Cho dù bản thân hắn thực sự đến từ một thế lực lớn, kiến tức uyên bác, thế nhưng trận pháp nhất đạo, cũng không phải là thứ hiểu biết nhiều là có thể phá vỡ được.
- Xin mời!
Khóe miệng Tả Ngụy nở nụ cười nhạt, hắn nhìn về phía Tần Trần rồi phất phất tay nói một câu, trên mặt tràn ngập vẻ trào phúng.
Trước mắt bao người, Tần Trần chậm rãi đi vào trong phế tích.
Hắn đi vòng quanh phế tích trước mặt, đi tới đi lui, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Một vòng!
Hai vòng!
Ba vòng!
Tần Trần vừa nhìn, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng, dường như đang gặp phải vấn đề nan giải gì đó vậy.
- Thế nào, ngươi đã nhìn ra được cái gì chưa?
Nhìn thấy Tần Trần đi vài vòng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, Tả Ngụy cười xùy một tiếng rồi nói.
Hạ Vô Thương không nhịn được thở dài một hơi.
Mà đám người Chu Tuần, Mạc Tân Thành thì lại âm thầm cười nhạt.
Tiểu tử này biết khó rồi , nếu như di tích trung tâm này dễ đi vào như vậy thì sao bọn họ lại phải chờ ở bên ngoài lâu như vậy, ngay cả một chút đầu mối cũng không có cơ chứ?
Ngay khi Tả Ngụy nghĩ Tần Trần muốn nhận thua thì đã thấy Tần Trần từ tốn nói:
- Quả thực đã nhìn ra vài thứ, nơi này chắc là một cái trận pháp tự nhiên!
- Ha ha ha, trận pháp tự nhiên?
- Ở trong đầm lầy có một phế tích mà lại còn nói là trận pháp tự nhiên ư?
- Phụt! Không phải là tiểu tử này không biết cái gì cho nên mới nói nhăng nói cuội đó chứ?
- Coi như là ngu ngốc thì cũng nên biết trận pháp này không thể nào là do tự nhiên tạo thành a!
Mọi người sững sờ, chợt có không ít người trong đó không nhịn được mà cười ha hả.
Mặc dù bọn họ không hiểu trận pháp thế nhưng cũng biết, trận pháp tự nhiên chính là thứ được tạo thành một cách tự nhiên trong quá trình thiên địa vận chuyển.
Nhưng nơi đây, rõ ràng là một phế tích, sao có thể là do tự nhiên tạo thành cơ chứ?
Mỗi một người đều nhìn về phía Tả Ngụy, bởi vì bọn họ biết, Tần Trần nói vậy nhất định sẽ khiến cho Tả Ngụy đại sư mở miệng trào phúng.
Thế nhưng chuyện làm cho bọn họ khiếp sợ xảy ra.
Sau khi nghe được lời mà Tần Trần nói, nụ cười trên mặt Tả Ngụy cứng lại, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Ngươi có thể nhìn ra được đây là trận pháp tự nhiên sao?
Hắn nhướng mày, không nhịn được phải khiếp sợ mở miệng hỏi một câu.