Vũ Thần Chúa Tể

Chương 625: Phân thân võ đạo

Chương Trước Chương Tiếp

Tả Ngụy lên tiếng làm cho mọi người sửng sốt.

Tả Ngụy nói vậy cũng không phải là không có đạo lý.

Phải biết rằng bất kỳ một thế lực lớn nào cũng cực kỳ lưu ý tới việc bảo vệ đệ tử. Nếu như Tần Trần thật sự là đệ tử của thế lực lớn bên ngoài Bách Triều chi địa thì sao bên cạnh lại chỉ có một gã Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong mà không có cao thủ càng mạnh hơn nữa cơ chứ?

Cho dù là Chu Tuần, Hạ Vô Thương và hoàng tử của Đại Chu vương triều cùng Đại Hạ vương triều, một khi đi lại ở trong Bách Triều chi địa cũng sẽ có Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong đi theo bảo hộ.

Mà Hắc Nô, mặc dù là nô bộc của Tần Trần, thế nhưng thực lực lại làm cho người ta phải xem nhẹ.

- Ha ha.

Nghe vậy, đột nhiên Tần Trần nở nụ cười tràn ngập vẻ xem thường, hai mắt nhìn vê fphias Tả Ngụy, trong mắt tràn ngập vẻ trào phúng.

Ánh mắt kia, cao cao tại thượng, giống như là thần long đang nhìn giun dế, tràn ngập vẻ xem thường và khinh thường. Hai mắt như đang muốn nói, người này quả thực là ngu ngốc.

- Ánh mắt của ngươi là gì vậy? Bị lão phu nói thẳng ra như vậy, ngươi không còn lời nào để nói nữa sao?

Tả Ngụy tức giận gầm lên.

Thân là Trận pháp đại sư lục giai sơ kỳ, tạo nghệ trận pháp còn cao hơn tu vi thực sự một cấp, đã bao giờ Tả Ngụy bị người ta dùng ánh mắt xem thường nhìn như vậy cơ chứ?

Cho dù là Chu Tuần hoàng tử của Đại Chu vương triều, khi gặp hắn cũng phải cung xưng một tiếng đại sư, ánh mắt của Tần Trần quả thực quá là vô lễ.

- Một kẻ ngu thôi, cái gì cũng không hiểu mà dám nói lung tung. Ta thấy người nói lung tung là ngươi mới đúng?

- Ngươi nói cái gì?

Tả Ngụy tức giận, khí thế trên thân đột nhiên bạo phát, ánh mắt trở nên ngoan độc.

- Tiểu tử, dám nói như thế với Tả Ngụy đại sư, ngươi muốn chết sao?

- Đối mặt với Tả Ngụy đại sư, ngươi nên tôn trọng đại sư một chút.

Không thể không nói, trên đời này, người thích vuốt mông ngựa rất nhiều. Một ít võ giả nhìn thấy Tần Trần vũ nhục Tả Ngụy lập tức nhảy ra, tiếng quát chói tai vang lên, như là người bị vũ nhục chính là bọn hắn vậy.

Dù sao, hiện giờ Tả Ngụy đại sư là Trận Pháp sư mạnh nhất ở nơi này. Muốn phá giải di tích trung tâm của Hắc Tử Chiểu Trạch này, dù là hoàng tử của hai đại hoàng triều thì cũng phải nịnh bợ Tả Ngụy đại sư a.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Tần Trần nhẹ giọng cười nhạo:

- Ai nói nhất định bên cạnh phải có cường giả đi theo thì mới có thể gọi là lịch lãm cơ chứ? Đó chỉ là suy nghĩ của đám võ giả nơi hẻo lánh các ngươi mà thôi. võ giả, chỉ có trải qua sinh tử thì mới có thể phát triển, đại gia tộc chân chính đều dùng thủ đoạn cực kỳ tàn khốc để rèn luyện người thừa kế.

- Nếu bên cạnh có cường giả luôn đi theo bảo hộ thì gọi gì là lịch lãm nữa chứ? Còn có hiệu quả lịch lãm nữa sao?

- Huống chi, tuy là bên cạnh Bản thiếu không có cao thủ gì. Thế nhưng một khi các ngươi muốn giết Bản thiếu thì phân thân võ đạo trên thân Bản thiếu sẽ xuất thủ giết chết người này thay Bản thiếu.

Tần Trần nói thẳng, ra vẻ không quá quan tâm.

- Phân thân võ đạo?

Tả Ngụy sững sờ, đây là vật gì vậy?

Kẻ khác cũng kinh ngạc, vô cùng nghi hoặc.

Phụt!

Tần Trần cười xùy một tiếng, cũng lười giải thích thêm.

Loại thái độ xem thường này làm cho Tả Ngụy cảm nhận được sự sỉ nhục trước nay chưa từng có, quả thực làm cho hắn như muốn phát điên.

Trên thực tế, ngay cả Hắc Nô cũng không hiểu ra sao, hắn cũng chưa nghe nói qua loại vật như phân thân võ đạo này.

Chỉ là một khi diễn kịch đương nhiên phải diễn đến mức tận cùng, hắn cũng ngẩng đầu lên thật cao, ánh mắt bễ nghễ.

- Ngươi nói trên người ngươi có phân thân võ đạo?

Chỉ có thiếu nữ thánh khiết kia là kinh hô một tiếng, ánh mắt có chút giật mình nhìn về phía Tần Trần, trước đó ánh mắt còn coi nhẹ tất cả, xem thường tất cả mọi chuyện thì lúc này lại tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Mà nữ tử trung niên bên cạnh nàng cũng kinh ngạc nhìn về phía bên này.

- Cổ Nguyệt trưởng lão, phân thân võ đạo này là cái gì vậy?

Nhìn thấy dường như hai người này biết rõ chuyện này, lập tức có võ giả bên cạnh hỏi một câu.

Nữ tử trung niên gọi là Cổ Nguyệt trầm giọng nói:

- Phân thân võ đạo là thứ do một cường giả lợi dụng ý chí võ đạo của bản thân đánh một đạo phân thân ý chí vào trong cơ thể của đối phương, hoặc là dùng ở trên người của vãn bối nhà mình. Một khi bản thân vãn bối rơi vào nguy hiểm sinh tử thì ý chí võ đạo này sẽ được kích hoạt, hóa thành phân thân của cường giả để chém giết đối thủ muốn giết vãn bối của hắn.

- Mà còn có một chuyện đáng sợ hơn là...

Trên mặt Cổ Nguyệt tràn ngập vẻ ngưng trọng, nói:

- Người có khả năng thi triển ra phân thân võ đạo, ít nhất cũng phải là cường giả Vũ Hoàng bát giai, bởi vì võ giả chỉ có đột phá đến cảnh giới Vũ Hoàng thì ý chí võ đạo mới có thể ngưng luyện thành thực chất, đồng thời dung nhập vào trong huyết mạch, diễn hóa ra phân thân.

Hít!

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần.

Ít nhất phải là cấp bậc Vũ Hoàng mới có thể thi triển ra phân thân võ đạo? Khó trách thiếu niên này lại cuồng vọng như vậy.

Vương triều, được trở thành vương triều đó là bởi vì trong một vương triều, cường giả cao cấp nhất cũng chỉ là Vũ vương thất giai.

Mà một khi có cường giả Vũ Hoàng chính là hoàng triều.

Nếu như trên người thiếu niên này thực sư có ý chí võ đạo mà cường giả Vũ Hoàng mới có, như vậy ở phía sau hắn tất sẽ có một gã cường giả Vũ Hoàng.

Chuyện này...

Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tần Trần tràn ngập vẻ kiêng kỵ.

Khó trách hắn lại dám cuồng vọng như vậy, nếu như lời hắn nói là thật, như vậy quả thực hắn có tư cách coi rẻ toàn bộ Bách Triều chi địa a.

Trong lòng Tả Ngụy cũng là kinh hãi nhìn về phía Tần Trần.

Cường giả Vũ Hoàng, phía sau thiếu niên này có một cường giả Vũ Hoàng sao?

Trong lòng lạnh lẽo, lông tơ trên người dựng đứng lên. Mặc dù không biết lời của Tần Trần là thật hay giả, nhưng trong lòng hắn đã có chút khiếp đảm.

Chỉ là nếu nhưu vậy mà đã bắt hắn nhận thua, đương nhiên hắn không làm được, hắn hừ lạnh nói:

- Hừ, các hạ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, trên người có ý chí võ đạo hay không, ai nào biết được chứ?

Tần Trần như cười như không nói:

- Các hạ có thể thử một lần.

- Hừ.

Tả Ngụy phất tay áo, cả giận nói:

- Lão phu cũng không phải là Tông Vô Tâm, sao có thể tùy ý động thủ giết người cơ chứ? Thế nhưng các hạ lại năm lần bảy lượt phá lão phu phá trận, chẳng lẽ các hạ muốn là địch với tất cả mọi người hay sao? Các hạ không muốn để lão phu phá trận, rốt cuộc các hạ có ý gì?

Tả Ngụy nói ra lời này, quả thực đã coi như là nhận thua, hiển nhiên hắn không muốn xoắn xuýt chuyện thân phận của Tần Trần mà muốn lợi dụng thân phận Trận Pháp sư của bản thân để làm mọi người tạo áp lực cho Tần Trần thay hắn.

Dù sao, hắn và Tần Trần cũng không có thù hận, chỉ là hắn rất bất mãn với việc Tần Trần làm ảnh hưởng tới việc phá trận của bản thân hắn mà thôi.

- Phá các hạ phá trận sao?

Tần Trần mỉm cười, nói:

- Các hạ không phá được trận mà còn muốn trách Bản thiếu hay sao? Huống chi, chẳng lẽ ở đây chỉ có một Trận Pháp sư là ngươi hay sao?

Tả Ngụy rất cao ngạo ngẩng đầu lên nói:

- Lão phu không phải là trận pháp sư duy nhất ở đây, thế nhưng lại là người có tạo nghệ trận pháp cao nhất, nếu ngay cả lão phu cũng không phá nổi trận pháp này thì kẻ khác cũng không phá nổi. Ban nãy lão phu tiêu hao vô số tâm huyết mới tìm được một ít mánh khóe, cố gắng phá vỡ trận pháp của di tích trung tâm này. Thế nhưng không ngờ lại bị các hạ cắt đứt, hiện giờ lão phu cảm thấy choáng váng, có lẽ sẽ không thuận lợi như lúc trước nữa.

Tả Ngụy liên tục cười lạnh, đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Tần Trần.

- Chỉ có mình ngươi biết phá trận sao?

Khóe miệng Tần Trần nở nụ cười nhạt, nói:

- Phải không, ta thấy không hẳn a.

Tả Ngụy giận dữ cười lớn, ngạo nghễ nói:

- Nếu không phải là lão phu phá trận, chẳng lẽ là các hạ phá trận hay sao?

- Ồ? Nếu như ta có khả năng phá vỡ trận pháp thì ngươi sẽ làm thế nào?

Sau khi Tả Ngụy nói xong, đột nhiên Tần Trần cười rộ lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)