Vũ Thần Chúa Tể

Chương 624: Vô lý

Chương Trước Chương Tiếp

- Sao nào? Mấy người các ngươi cũng muốn động thủ với bản thiếu sao? Các ngươi đã cân nhắc kỹ kết quả chưa?

Nhưng mà, đối mặt với sát cơ kinh khủng của mấy người này, Tần Trần chỉ nheo mắt nhìn đối phương, chẳng những trên mặt không có một chút khiếp đảm mảy may nào, ngược lại còn nở một nụ cười lãnh đạm.

- Hả?

Mấy đại cao thủ của Đại Chu vương triều đều sững sờ, trong lòng có chút hoài nghi.

Tuy là trước đó hai người này giết chết Tông Vô Tâm, thế nhưng thực lực cũng đã hoàn toàn lộ ra a.

Người đội đấu bồng kia, mặc dù khí tức trên thân không yếu, thế nhưng cũng chỉ là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ đỉnh phong, chưa chắc đã là đối thủ của Tông Vô Tâm. Người này chỉ ỷ vào bảo vật Ma phiên trên người mà thôi.

Còn thiếu niên kia còn yếu hơn nữa, tu vi chỉ là ngũ giai trung kỳ đỉnh phong.

Tuy trước đó mạnh mẽ truy sát Tông Vô Tâm, nhưng đó là bởi vì hai người liên thủ, đồng thời trên người còn có một cái cổ kính thần bí. Dường như đặc biệt khắc chế cao thủ Địa Ma tông như Tông Vô Tâm, cho nên mới có thể chém giết được Tông Vô Tâm.

Luận thực lực chân chính, thật ra hai người này cũng chỉ bằng những cao thủ Địa Ma tông bị giết trước đó mà thôi.

Mà bọn họ, người nào mà không có tu vi cao hơn Tông Vô Tâm cơ chứ? Đặc biệt là Tông vệ đội trưởng chính là Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong. Nếu hắn muốn giết chết Tông Vô Tâm quá là dễ dàng, như là bắt ba ba trong rọ vậy.

Nhưng đối mặt với bọn hắn, tên tiểu tử và người đội đấu bồng kia lại không có chút sợ hãi nào. Thái độ như vậy làm cho trong lòng bọn họ không nhịn được có chút nghi hoặc, tâm tư muốn cường thế xuất thủ lại có chút dao động.

Một người trong đó hừ lạnh nói:

- Kết quả? Hừ, các hạ biết người đang đứng ở trước mặt ngươi là ai không? Chính là Lục hoàng tử điện hạ của Đại Chu vương triều chúng ta. Các hạ dám lớn tiếng như vậy với Lục hoàng tử chính là đại nghịch bất đạo. Huống chi, lúc trước các hạ còn giết võ giả của Đại Chu hoàng triều ta. Hai người lập tức quỳ xuống, có lẽ còn có đường sống, bằng không ta sẽ làm cho các hạ biết kết quả của việc mạo phạm Đại Chu hoàng triều ta.

Ầm!

Sát ý nồng đậm từ trên người mấy người kia lan tràn ra, sát cơ kinh người như là đại dương mênh mông khiến cho sắc mặt Hắc Nô đại biến. Thậm chí ngay cả những võ giả ở bên ngoài phế tích cũng mơ hồ cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ này. Trong lòng cả đám không khỏi sợ hãi.

- Lục hoàng tử của Đại Chu hoàng tử, thân phận rất cao sao?

Tần Trần cười nhạt, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường.

- Ngươi nói cái gì?

Rất nhiều cường giả của Đại Chu vương triều đều giận dữ mắng mỏ.

Tần Trần cười nhạt:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Một vương triều nho nhỏ mà thôi, ở trong Thiên Vũ đại lục này cường giả lớp lớp, đế quốc cái thế nhiều vô số kể. Mà ở trong Vũ vực còn có đại tông san sát, Vũ Đế hoành hành, Đại Chu vương triều chẳng qua chỉ là vua ở trong một nơi hẻo lánh mà thôi. Ngay cả hoàng triều cũng không được tính mà cũng ở đây đùa giỡn uy phong, các ngươi rất mạnh sao?

- Hả?

Lời Tần Trần nói lập tức khiến cho mọi người chú ý, đặc biệt là nữ tử trung niên và thiếu nữ kia, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đại Chu vương triều, tuy là so với Ngũ quốc mà nói, đã là một con quái vật lớn, thế nhưng ở trong toàn bộ Thiên Vũ đại lục lại là một thế lực bất nhập lưu a.

Đặc biệt là ở Vũ vực. Nơi này chính là trung tâm của Thiên Vũ đại lục, chỉ là nơi này, trừ nhóm thế lực cao cấp nhất như Hoàng tộc, cường giả tông môn ra. Những người còn lại thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua về Vũ vực. Không ngờ đối phương lại có thể thuận miệng nói ra chuyện này, làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc.

Người này, không phải là không hiểu biết gì, hẳn là...

Tâm niệm vừa động, Vũ Tôn của Đại Chu hoàng triều cười lạnh nói:

- Khẩu khí của các hạ thật là lớn, ngay cả Đại Chu hoàng triều ta mà cũng không để vào mắt, không phải các hạ cũng chỉ là võ giả Đại Uy vương triều hay sao?

Miệng hắn cười nhạt, nhìn như xem thường, kì thực trong lòng cũng đang âm thầm tìm hiểu lai lịch của Tần Trần.

- võ giả Đại Uy vương triều? Đại Uy vương triều là cái thá gì chứ?

Tần Trần cười xùy một tiếng, ngạo nghễ nói một câu.

Cái gì, Đại Uy vương triều là cái thá gì sao?

Tất cả võ giả ở đây kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ban nãy người Đại Uy vương triều đều thừa nhận thiếu niên này là người của Đại Uy vương triều bọn họ. Tại sao lúc này đối phương lại nói ra lời như vậy cơ chứ?

Cả đám đều nhìn về phía đám người Mạc Tân Thành Đại Uy vương triều thì thấy ánh mắt của đám cao thủ Đại Uy vương triều đều trở nên lạnh lẽo. Trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ với những lời này của Tần Trần, thế nhưng cũng không có ý phản bác.

Cảnh này làm cho đám người Chu Tuần ngẩn ra.

Chẳng lẽ, người này không phải là đệ tử của Đại Uy vương triều hay sao?

Phải biết rằng, trước đó rõ ràng võ giả của Đại Uy vương triều không vừa mắt thiếu niên này. Thế nhưng nếu như võ giả Đại Uy vương triều biết người này thật thì sau khi nghe thấy đối phương nói lời này sẽ có một đám người đứng ra phản bác chứ không phải là im lặng không nói gì cả.

Nhưng hiện tại vẻ mặt của đám người kia lại kinh ngạc, thâm ý trong đó làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.

Trong lòng Hắc Nô cũng khẽ động, tức khắc cười lạnh nói:

- Chủ nhân nói không sai, Đại Uy vương triều chỉ là một vương triều nho nhỏ mà thôi, sao có thể được chủ nhân nhà ta đặt vào trong mắt cơ chứ?

Chủ nhân?

Nghe vậy, mọi người lại càng sợ hãi, tất cả đều khiếp sợ nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô.

Thực lực của Hắc Nô rõ như ban ngày, tuyệt đối không thua phó tông chủ Tông Vô Tâm của Địa Ma tông. Cao thủ như vậy, dù là ở vương triều nào thì cũng không phải là hạng người không có tiếng tăm gì mà phải là người ngồi ở trên vị trí cao, là tông chủ của một thế lực lớn nào đó.

Nhưng hôm nay, người này lại xưng hô thiếu niên kia là chủ nhân.

Chuyện này làm cho trong lòng tất cả mọi người chấn động mãnh liệt.

Chủ nhân và thiếu gia, còn có hàm nghĩa của hai từ thiếu chủ nữa, rất khác biệt.

Giống như Mạc Tường của Ngự Thú sơn trang vậy. Hắn chính là thiếu chủ của Ngự Thú sơn trang, thế nhưng Mạc Kình lại chỉ là nửa bước Vũ Tôn, cho nên dù là tất cả trưởng lão của Ngự Thú sơn trang có chút tôn kính Mạc Tường, thế nhưng cũng chỉ là nể mặt trang chủ Mạc Tân Thành mà thôi. Một khi gặp phải chuyện gì, người quyết định tất sẽ là Mạc Kình mà không phải là tiểu tử Mạc Tường này.

Lại nói như là Chu Tuần vậy, hắn là hoàng tử của Đại Chu vương triều, hán tử trung niên bên cạnh hắn là Tông vệ đội trưởng của hắn. Thế nhưng người này cũng chỉ gọi Chu Tuần là Điện hạ, mà sẽ không gọi hắn là chủ nhân.

Mà hiện giờ, cách xưng hô của Hắc Nô với Tần Trần lại làm cho tất cả mọi người rung động.

Chủ nhân, điều này đồng nghĩa với việc người đội đấu bồng kia là nô bộc của thiếu niên này, một lời có thể quyết định sinh tử, hàm nghĩa trong lời này làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.

- Các hạ không phải là đệ tử trong Bách Triều chi địa chúng ta hay sao?

Trong cơn khiếp sợ, Vũ Tôn của Đại Chu vương triều không nhịn được thốt ra một câu.

- Bách Triều chi địa?

Tần Trần cười nhạo:

- Bản thiếu đã từng đi qua Huyễn Mộng Sơn, leo Đế Lão phong, đặt chân lên Thiên Thánh Điện của Vũ vực. Bách Triều chi địa này Bản thiếu chỉ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Hắc Tử Chiểu Trạch này có chút hứng thú cho nên mới tạm thời dừng chân mà thôi!

Mỗi một danh từ thốt ra từ trong miệng Tần Trần lại khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

Những danh từ mà Tần Trần, rất nhiều nơi bọn họ chưa từng nghe nói qua. Dù là tình cờ nghe qua thì cũng chỉ là đọc qua một ít cổ thư trên đại lục mà thôi. Nghe nói những nơi này đều là thánh địa chí cao trên đại lục, thiếu niên này lại từng đi qua những nơi này sao?

Lúc này ánh mắt Tần Trần tràn ngập vẻ bễ nghễ, ngạo nghễ nhìn qua đám người chung quanh. Lại khí thế cao cao tại thượng, tự cao tự đại này không phải là thứ mà đám quần là áo lượt có thể giả vờ ra được.

Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự là thiên tài của những siêu cấp thế gia kia hay sao?

Trong lòng một số người chấn động, đã có chút tin tưởng.

- Hừ, cuồng vọng, không biết các hạ nghe thấy những cái tên này từ đâu mà lại dám nói nhăng nói cuội, muốn mê hoặc người khác, nếu các hạ thật sự là đệ tử lục đại thế gia bên ngoài Bách Triều chi địa, tại sao bên cạnh lại chỉ có một gã Vũ Tôn nho nhỏ bảo hộ cơ chứ? Quả thực buồn cười!

Đúng lúc này, trận pháp đại sư Tả Ngụy râu tóc hoa râm đột nhiên cười nhạt, trong mắt hiện, hiển nhiên đối Tần Trần rất, căn bản không tin.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)