Vũ Thần Chúa Tể

Chương 620: Đại hạ hoàng tử

Chương Trước Chương Tiếp

Vũ Tôn lục giai, ở trong Đại Uy vương triều chính là cường giả cao nhất, có thể nói, bất kỳ một người nào cũng đủ để tạo thành một thế lực cường đại ở trong các châu thuộc Đại Uy vương triều.

Hôm nay, thoáng cái có không dưới mười tên cao thủ Vũ Tôn xuất hiện, chuyện này bảo sao Hắc Nô không khiếp sợ cơ chứ.

Điều càng làm cho hắn khiếp sợ là, trong đám này có một bộ phận cao thủ Vũ Tôn có khí tức mạnh hơn hắn.

- Ít nhất cũng là cao thủ Vũ Tôn lục giai trung kỳ!

Hắc Nô nheo mắt thầm nói.

Nhiều cao thủ như vậy đủ để nghiền nát Biện Châu, có thể nói là cực kỳ biến thái.

Trong lòng hắn giật thót một cái, hắn cảm thấy trước đó mình xuất thủ quá là lỗ mãng, tuy hắn không có việc gì, thế nhưng nếu để Trần thiếu rơi vào nguy hiểm, vậy phiền phức lớn.

So sánh với Hắc Nô đang khiếp sợ, trên mặt Tần Trần vẫn rất bình tĩnh, thậm chí vẫn ung dung quan sát rất nhiều cường giả từ trong phế tích đi ra.

Những cường giả này, khí tức trên thân mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa bên cạnh mỗi một cao thủ Vũ Tôn đều có một đám cao thủ cấp bậc Vũ Tông đi theo.

Thứ làm cho người ta chú ý chính là, mấy tên Vũ Tôn mạnh nhất trong đó, linh hồn lực của Tần Trần hơi đảo qua thì đã lập tức nhìn ra, thực lực của những người này đều là Vũ Tôn lục giai trung kỳ đỉnh phong.

Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng nhất là, ở bên cạnh mấy tên Vũ Tôn này đều có mấy người trẻ tuổi đi theo.

Trong đó có ba đội người là kinh người nhất, trong đó có một nam một nữ rất đáng chú ý, nam chừng hai mươi, người mặc tử mãng bào màu vàng, khí chất nho nhã, ánh mắt như vực thẳm, tuổi còn trẻ nhưng đã là Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ.

Mà nữ tử bên cạnh hắn mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, không ngờ cũng đã là Vũ Tông ngũ giai sơ kỳ.

Một gã lão giả khí thế hùng hậu, là tồn tại cao nhất trong hơn mười tên Vũ Tôn ở đây lại đang cung kính đứng ở bên cạnh hai người, như là nô bộc vậy.

Ở nơi cách đôi nam nữ này không xa còn có một thanh niên, trên mặt có nét nham hiểm, người cũng mặc mãng bào ngũ trảo. Tuổi chừng hơn hai mươi, cũng là Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ, khí tức trên thân cực kỳ âm u, hắn cười lạnh nheo mắt nhìn về phía bên này.

Trừ đội nhân mã này ra còn có một nữ tử trung niên, sắc mặt lạnh lẽo, ở bên cạnh nàng có một nữ tử lạnh lẽo cô quạnh đứng đó. Tuổi chừng mười chín tuổi, tu vi cũng là ngũ giai hậu kỳ. Lúc này nàng đang lạnh lùng nhìn phế tích trước mắt, dường như không quá để tâm chuyện vừa xảy ra.

- Thiên phú thật là kinh người, chẳng lẽ những người này là hoàng tử của Đại Uy vương triều hay sao?

Tần Trần kinh hãi, những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất mà hắn gặp chỉ là tam đại thiên kiêu Huyền Châu ở trong Cổ Nam Đô mà thôi. Nhưng cho dù là Đế Thiên Nhất, Hoa Thiên Độ, Lãnh Vô Song, trước đây cũng chỉ là nửa bước Vũ Tông mà thôi. So với những người này, quả thực kém xa không chỉ vạn dặm.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Lão phu phá trận rất cần yên tĩnh, chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu sao?

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, trong đám cường giả vừa đi ra, một lão giả có mái tóc hoa râm có chút không vui quở trách.

- Chư vị, không biết lai lịch hai người ra sao mà lại dám đi thẳng tới trung tâm của di tích.

- Người này chắc là cường giả của Đại Uy vương triều các ngươi a. Bọn hắn đi thẳng tới di tích trung tâm, chẳng lẽ các ngươi không có một chút ý kiến gì sao?

- Không chỉ có xông tới di tích trung tâm mà còn muốn giết đệ tử của Địa Ma tông ta, chẳng lẽ võ giả Đại Uy vương triều các ngươi không có giáo dưỡng như vậy sao?

Trong đó có một cường giả quát lạnh, khóe miệng nở nụ cười nhạt, nhìn về một bên phế tích.

Hắc Nô nheo mắt nhìn lại, lập tức sững sờ, chỉ thấy chỗ kia cũng có không ít cường giả đang đứng. Mà một tên thanh niên trong đó chính là Mạc Tường Ngự Thú sơn trang mà bọn họ đã giáo huấn ở cửa Hắc Chiểu thành.

Trừ người này ra còn có một vài người, trên thân toả ra khí thế cường hãn, rất hiển nhiên đều là cường giả của thế lực lớn trong Hắc Chiểu thành a.

Nhìn thấy Tần Trần và Hắc Nô, trên mặt Mạc Tường hiện lên vẻ tức giận, phẫn nộ quát:

- Phụ thân, chính là gia hỏa này bắt nạt hài nhi ở cửa Hắc Chiểu thành...

Mạc Tường nhìn thấy Tần Trần, vừa kích động, vừa tức giận, vội vàng nói với Mạc Tân Thành ở bên cạnh hắn.

- Ồ, chính là bọn họ sao?

Mạc Tân Thành nở nụ cười nhạt, cau mày nhìn qua.

- Trang chủ, có cần thuộc hạ xuất thủ dạy dỗ bọn họ, báo thù cho Thiếu trang chủ hay không?

Mạc Kình trầm giọng nói.

Mạc Tân Thành gật đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì đã nhìn thấy thanh trường thương trong tay Hắc Nô làm cho khuôn mặt hắn biến sắc.

- Chậm đã.

Hắn nheo mắt nhìn lại, lập tức trong mắt toát ra vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm nói:

- Thanh trường thương này không phải là vũ khí Lưu Trạch của Cốc Phong thương hội hay sao?

- Trang chủ ngươi nói cái gì?

Mạc Kình sửng sốt.

Trong đầu Mạc Tân Thành không ngừng suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, hắn rất hiểu Lưu Trạch của Cốc Phong thương hội kia, ngoài mặt làm bộ nhân hậu, kì thực thủ đoạn cực kỳ độc ác, giết người cướp của, không chuyện ác nào mà không làm.

Mà thanh trường thương này chính là bảo binh quan trọng của Lưu Trạch. Vũ khí bực này, bất kỳ một gã võ giả nào cũng phải bảo vệ và trân trọng a. Thế nhưng hôm nay, thanh trường thương này lại rơi vào trong tay hai người này. Chuyện này làm cho Mạc Tân Thành không thể không suy nghĩ sâu xa.

Lúc hắn trầm tư thì thanh niên khí chất nho nhã ở bên cạnh đã cau mày mở miệng,

- Nơi đây chúng ta đã thương nghị qua, chỉ cần là Vũ Tôn lục giai thì có thể tiến vào. Trong hai người này đã có Vũ Tôn lục giai, như vậy không cần phải ngăn cản.

- Hừ, nói thì nói như vậy, nhưng hai người này đả thương đệ tử của Ma tông ta thì tính thế nào?

Cường giả Vũ Tôn của Địa Ma tông quát lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên sát khí sắc bén.

- Đầu tiên, là đệ tử Địa Ma tông ngươi xuất thủ trước, đối phương chỉ là đánh trả mà thôi. Huống chi, đệ tử Ma tông ngươi cũng không chết, có gì mà tính cơ chứ?

Thanh niên khí chất nho nhã thản nhiên nói.

Lúc này Tần Trần cũng hiểu rõ, rất hiển nhiên những người này đã thương nghị qua. Vùng phế tích này chỉ cho phép cao thủ cấp bậc Vũ Tôn lục giai tiến vào tìm kiếm, vì vậy sau khi hắn và Hắc Nô đi vào mới bị ngăn cản như vậy.

- Nói như vậy, chẳng lẽ đệ tử Ma tông ta phải chịu tổn thương không đáng có như vậy sao?

Cường giả Vũ Tôn bên Địa Ma tông tức giận nói.

- Làm càn, sao ngươi dám nói chuyện với Cửu hoàng tử Đại Hạ vương triều chúng ta như thế?

Lão giả bên người thanh niên nho nhã âm trầm nói.

- Ha ha ha.

Cường giả Địa Ma tông cười ha hả, dùng giọng giễu cợt nói:

- Các hạ thật uy phong a, ta là võ giả Đại Chu, chẳng lẽ còn phải nghe mệnh lệnh của hoàng tử Đại Hạ các ngươi hay sao?

- Nói rất hay.

Bên này, người thanh niên mặc mãng bào âm trầm cười gằn:

- Hạ Vô Thương, Đại Hạ vương triều ngươi quản quá rộng đó, ngay cả võ giả của Đại Chu vương triều ta cũng muốn quản, lẽ nào bổn hoàng tử cũng có thể quản võ giả Đại Hạ các ngươi?

- Chu Tuần, ngươi nên biết ý của bổn hoàng tử, nếu như người này đã là cường giả Vũ Tôn, đương nhiên cũng có tư cách tham gia tìm kiếm, về điểm này, võ giả Đại Chu vương triều ngươi đã làm sai, bổn hoàng tử chỉ làm việc theo quy tắc trước đó mà thôi.

Thanh niên nho nhã lãnh đạm nói một câu.

- Làm việc theo quy tắc sao? Ngươi chắc chắn chứ.

Thanh niên âm u kia gật đầu, nói:

- Nếu như người này là Vũ Tôn lục giai, quả thật có tư cách tìm kiếm bảo vật. Thế nhưng trước đó hắn xuất thủ lung tung làm cho Tả Ngụy đại sư tức giận, cản trở đại sư phá trận, chuyện này phải tính thế nào đây?

Người này chỉ mũi thương về phía Tần Trần, hiển nhiên không muốn chừa đường sống cho hai người Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)