Vũ Thần Chúa Tể

Chương 62: Quyết đấu trận chung kết

Chương Trước Chương Tiếp

- Nói nhiều như thế, có thể cải biến được kết quả tệ hại của ngươi sao.

Lý Thanh Phong cười nhạo, bá, đột nhiên thân hình xuất hiện trước người Vương Khải Minh, đập một quyền về phía Vương Khải Minh.

- Thiên Bá Quyền... Sơn Băng Địa Liệt!

Ùng ùng!

Quyền uy cuốn phăng hết thảy, nháy mắt thôn phệ Vương Khải Minh, lực lượng đáng sợ oanh kích cho Vương Khải Minh không ngừng lùi lại, áo báo trên người liên tục rách nát.

Máu tươi chảy ra như nước, nhưng ánh mắt của hắn theo mỗi một bước lui lại, càng ngày càng sắc bén.

Sau cùng, sau khi lui về sau bảy tám bước, khí thế trên người Vương Khải Minh đạt đến đỉnh phong.

Ầm!

Hắn hít sâu một hơi, áo bào trên người nổ tung.

Một ít lục quang không rõ ràng mọc ra từ trên người của hắn, đó chính là lực lượng huyết mạch.

Hai tay nắm chiến đao thật chặt, Vương Khải Minh trừng mắt muốn nứt, chém ra một đao toàn lực.

- Tuyệt Phong Nhất Đao!

Ầm!

Đao này hạ xuống, không khí phía trước nổ tung, khí tức bén nhọn như núi cao áp đến, áp chế Lý Thanh Phong gắt gao, khí thế hùng hậu như muốn bổ cả thiên địa.

Trên đài thủ tịch, ánh mắt của Tiêu Chiến và Chử Vĩ Thần đều sáng ngời, kém chút nữa đứng phắc dậy.

- Đao thế thật đáng sợ, nó kết hợp với lực lượng huyết mạch cơ hồ đã dẫn động lực lượng thiên địa.

Tiêu Chiến kinh ngạc nói.

Ánh mắt của Chử Vĩ Thần ngưng trọng, nói:

- Đao khách trời sinh, người này là đao khách trời sinh.

Tiêu Chiến than thở:

- Nếu người này tiếp tục trưởng thành, hắn không hẳn không thể lĩnh ngộ đao ý, chỉ một đao này, cho dù là võ giả Địa cấp trung kỳ đỉnh phong cũng không chắc có thể đỡ được, không biết Lý Thanh Phong sẽ ứng đối như thế nào.

- Đao ý!

Chử Vĩ Thần hít một hơi khí lạnh, đao ý, hư vô mờ mịt, không phải tu vi cao thâm là có thể thi triển, không có thiên thú hết thảy đều là nói xuông.

Trên lôi đài.

Lý Thanh Phong đối mặt đao này của Vương Khải Minh cũng phải biến sắc, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hóa thành ngoan lệ.

Đao khí mãnh liệt áp chế hắn khó thở, chân khí hộ thể vang lên kèn kẹt.

Hắn khóa hai chân lại, điên cuồng tụ tập chân khí trong người vào hữu quyền.

- Có thể ép ta ra chiêu này, ngươi thua không mất mặt.

- Thiên Băng!

Ầm!

Theo tiếng quát lớn của Lý Thanh Phong, hai quyền của hắn tung ra, ầm ầm đánh vào trên chiến đao của Vương Khải MInh.

Tiếng vang chói tai chấn màng nhĩ của tất cả mọi người, cả lôi đài rung động âm ầm, nổi lên bùi mù cuồn cuộn, che hết tầm mắt.

Không thấy thân hình của hai người, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Hơi yên tĩnh một chút.

Phốc!

Một thân ảnh bay ngược ra, ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu tươi.

Hắn quẳng từ trên trời xuống, sắp sửa quỳ rạp xuống đất thì đột nhiên chống chiến đao đỡ mặt đất, hai chân uốn lượn ghìm lại không cho mình quỳ xuống.

Là Vương Khải Minh.

Thân thể lung la lung lay đứng thẳng lại, đang muốn tái chiến thì oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, đã không có sức để đánh một trận nữa rồi.

Trong bụi mù đối diện, Lý Thanh Phong chậm rãi bước ra. Trừ một ít ô uế trên người thì không mấy ngoại thương, như một chiến thần bất bại.

- Xôn xao!

Lúc này toàn trường mới bộc phát ra tiếng vang kinh thiên.

- Ta nói rồi, trận đấu này ngươi chắc chắn sẽ thua, giun dế cuối cùng cũng chỉ là giun dế.

Lý Thanh Phong bước chậm đến trước mặt Vương Khải Minh, lấy dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống.

- Một trận chiến bại mà thôi, có gì mà không gượng được, lần sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.

Vương Khải Minh chiến bại lại không chút chán chường, ngược lại bộc phát ra chiến ý nồng nặc.

Loại bất khuất này của Vương Khải Minh chính là thứ mà Lý Thanh Phong ghét nhất, hắn cười lạnh nói:

- Ngươi khởi điểm đã không bằng ta, so tài nguyên, ta vĩnh viễn nhiều hơn ngươi, luận công pháp, ngươi cũng kém ta, vậy thì sao có thể đuổi kịp rồi vượt qua ta? Chênh lệch giữa ta và người, chỉ có thể không ngừng lớn lên.

- Vậy chờ xem đi!

Vương Khải Minh đứng dậy, không nhận nâng đỡ của đạo sư, tự mình kiên trì đi xuống lôi đài, mỗi một bước đều như muốn dùng hết lực lượng của bản thân.

Dưới đài, khuôn mặt của Tần Trần có chút động dung.

Loại cấp bậc thiên tài giống như Vương Khải Minh này, ở Đại Tề Quốc có thể làm người chấn động, nhưng lại tập hợp rất nhiều ở Võ Vực. Bất quá ý chí kiên định của hắn, dù là ở Võ Vực cũng có thể ngự trị trên rất nhiều người.

- Tương lai khi người này trưởng thành, thành tựu nhất định bất phàm.

Một thiên tài có thể trở thành cường giả hay không, ngoài thiên phú thì ý chí cũng rất trọng yếu, không thể thiếu hoặc là không có.

- Vương Khải Minh thua, vậy xem ra quán quân nhất định là Tiểu Hầu gia Lý Thanh Phong rồi.

- Đúng vậy, Lý Thanh Phong là đại công tử của Vũ An Hầu, công pháp, huyết mạch, võ kỹ hay thiên tư đều là nhất đẳng Đại Tề Quốc, người khác sao có thể so bì được?

- Các ngươi đừng quên còn có Tần Trần.

- Ta không coi trọng Tần Trần, tuy hắn đáng sợ, nhưng dù sao quật khởi quá muộn, tu vi cũng thấp hơn Lý Thanh Phong một cấp, khoảng cách của một cấp này không dễ gì bù lắp được.

- Xác thực là như vậy, tuổi của Tần Trần quá trẻ, qua một năm nữa, đợi cho hắn đột phá Địa cấp, có lẽ kết quả tranh tài còn chưa hẳn như thế này, có điều bây giờ hắn không thể nào là đối thủ của Lý Thanh Phong được.

- Ài, đáng tiếc!

Trên khán đài, từng người nghị luận thỏa thích, nói ra quan điểm của mình.

Trên lôi đài, La Chiến đạo sư kích động đi lên, có thể nhìn một trận thi đấu ngoạn mục như vậy, thân là đạo sư Thiên Tinh Học Viện, hắn thấy trên mặt cũng có chút hào quang.

- Bây giờ vòng bán kết đã kết thúc, hai người chiến thắng là Tần Trần và Lý Thanh Phong sau đó sẽ tranh đoạt danh vị đệ nhất, người thắng sẽ trở thành đệ nhất thiên tài của Thiên Tinh Học Viện năm nay.

- Trừ cái đó ra ta còn nói cho chư vị tham gia đại khảo một tin tốt, đó là ngoài phần thưởng của Thiên Tinh Học Viện, tám vị tuyển thủ đứng đầu sẽ được Hoàng thất tiến hành khen ngợi. Đặc biệt là top 4 tuyển thủ sẽ lấy được khen thưởng chưa từng có, nói thật là phần thưởng này ngay cả ta cũng mơ ước.

- Được rồi, hai tuyển thủ nghỉ ngơi một khắc, sau đó chúng ta sẽ tiến hành trận đấu tranh đoạt danh vị đệ nhất.

La Chiến đạo sư nói, dẫn đến không ít người nghị luận. Đặc biệt là tám tuyển thủ đứng đầu càng hưng phấn. Kỳ thi cuối năm lần này ngoài phần thưởng của học viện, thì còn có tưởng thưởng ngoài dự liệu của Hoàng thất, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Khen thưởng cho Top 4 càng làm không ít người âm thầm suy đoán, khen thưởng có thể khiến cho La Chiến cũng hâm mộ, chắc chắn không phải đồ vật bình thường, đến tột cùng là cái gì đây?

Dưới đài, Lý Thanh Phong lấy ra mấy viên đan dược tinh khí um tùm cho vào miệng, nhanh chóng khôi phục chân khí tiêu hao.

Thấy mấy viên đan dược này, xung quanh không ít học viên lộ ra vẻ hâm mộ. Chất lượng của đan dược này dồi dào đầy đặn, mùi thơm tỏa ra bốn phía, cho thấy nó rõ ràng là đan dược nhị phẩm, mỗi một viên đều có giá trị mấy ngàn ngân tệ. Đan dược như vậy mà Lý Thanh Phong lại tùy ý dùng, người thường sao có thể chịu được? Mặc dù là một ít đệ tử quyền quý cũng không chịu nổi, chỉ có loại trọng thần nắm quyền trong triều như Võ Ân Hầu, mới có tài lực hùng hậu như vậy.

Đan dược tiến vào trong bụng, dược lực nồng nặc nhanh chóng bổ sung chân khí đã tiêu hao của Lý Thanh Phong, không bao lâu thì chân khí trong người hắn lần nữa dồi dào. Hắn mở mắt lạnh lùng nhìn Tần Trần cách đó không xa, cười lạnh nói:

- Tần Trần sao? Hắc mã mới xuất hiện, để cho ta xem người có thể khiến cho Ngụy Chân sợ hãi, đến tột cùng có năng lực gì? Cũng đừng có như đầu thương bọc sáp, nhìn tốt mà không dùng được.

Thời gian một khắc trôi qua rất nhanh.

- Bây giờ trận chung kết kỳ thi cuối năm chính thức bắt đầu, mời hai vị học viên lên đài.

La Chiến đi lên đài nói lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️