- Xem ra, mảnh phế tích này là di tích trung tâm, đi, chúng ta đi qua đó nhìn một chút.
Hai người Tần Trần tài cao gan lớn, bay thẳng đến phế tích phía trước.
Ở nơi này có rất nhiều võ giả, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều có võ giả đi tới. Hai người Tần Trần đến đây cũng không làm cho bao nhiêu người chú ý.
Thế nhưng sau khi Tần Trần và Hắc Nô tới lại trực tiếp đi về phía phế tích, chuyện này lập tức làm cho tất cả mọi người nhìn về phía bên này.
- Hai người này lai lịch ra sao? Không ngờ lại dám trực tiếp đi qua chỗ di tích trung tâm, bọn hắn đang tìm chết sao?
- Không phải là nhìn thấy di tích trung tâm, muốn tranh đoạt bảo vật tới mức đầu óc choáng váng đó chứ?
- Hừ, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.
Rất nhiều võ giả đứng ở bên ngoài phế tích thấy một màn như vậy đều cười lạnh nói một câu.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tần Trần còn trẻ như vậy, cả đám võ giả đều cho rằng Tần Trần là đệ tử của gia tộc nào đó, không biết trời cao đất rộng. Vừa nhìn thấy di tích trung tâm đã muốn đi lên chia một chén canh.
- Ta biết hai người kia, người đội đấu bồng kia trước đó ở Hắc Chiểu quảng trường đã đánh bại Thị Huyết Ma Nhân, nếu như không phải có Phó hội trưởng Lưu Trạch của Cốc Phong thương hội xuất thủ ngăn cản thì có lẽ Thị Huyết Ma Nhân đã bị hắn giết rồi.
- Cái gì? Ngươi nói là người đội đấu bồng này giết được Thị Huyết Ma Nhân sao?
Có người kinh ngạc hỏi.
Thị Huyết Ma Nhân có danh khí khá lớn ở trong Hắc Chiểu thành, coi như là người nổi bật trong đám Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, vì vậy sau khi nghe nói Hắc Nô đã từng đánh bại Thị Huyết Ma Nhân làm cho không ít võ giả cảm thấy giật mình.
- Nào chỉ là đánh bại Thị Huyết Ma Nhân, ta cũng biết hai người này, khi hai người bọn họ truyền tống vào Hắc Tử Chiểu Trạch đã từng đánh chết Âm Hồn thú.
Ở đây cũng có người cùng truyền tống vào đây với hai người Tần Trần, bọn họ lập tức đề giọng nói.
- Cái gì, bọn họ có thể giết chết được Âm Hồn thú sao?
- Không phải ngươi bị sốt đó chứ?
- Đùa gì vậy, Âm Hồn thú vô ảnh vô hình, coi như là đại nhân Vũ Tôn lục giai cũng chưa chắc đã có thể phát hiện ra bọn chúng. Bọn họ có thể giết chết được Âm Hồn thú sao?
Nếu như nói chuyện Hắc Nô đánh bại Thị Huyết Ma Nhân chỉ tạo ra một chút gợn sóng trong đám người này, như vậy chuyện hai người Tần Trần từng đánh chết Âm Hồn thú lại như một phát pháo bắn vào mặt hồ yên tĩnh.
Âm Hồn thú là một trong những loại huyết thú kinh khủng nhất của Hắc Tử Chiểu Trạch, Vũ Tông gặp phải nó, chắc chắn sẽ phải chết, coi như là cường giả Vũ Tôn cũng phải vô cùng đau đầu. Mà Hắc Nô lại có thể giết chết Âm Hồn thú, chuyện này bảo sao bọn họ không khiếp sợ cơ chứ?
Mà trong lúc mọi người chung quanh đang ầm ĩ nghị luận thì Tần Trần và Hắc Nô đã đi tới ranh giới phế tích.
Lúc này hắn cũng nhìn thấy, ở ngoài phế tích dường như có một bình chướng vô hình, hơn một nghìn tên võ giả cơ hồ có chín phần phải đứng ở bên ngoài, chỉ có một số ít võ giả mới có thể tiến vào trong phế tích.
Tần Trần nhíu mày, vừa mới chuẩn bị tiến vào phế tích thì…
- Người nào, quay lại cho ta.
Đột nhiên một tiếng gầm vang lên, oanh một cái, ngay sau đó có một đạo ánh đao âm u từ trong phế tích bay ra ngoài, chém thẳng về phía Tần Trần và Hắc Nô, ánh đao kia cực kỳ sắc bén, mang theo sát cơ khiếp người, hiển nhiên người này muốn dùng một đao giết chết Tần Trần và Hắc Nô.
- Là cao thủ của Địa Ma tông.
- Ta đã nói hai người này làm vậy là tự tìm cái chết mà, Địa Ma tông Đại Chu vương triều hành sự tàn nhẫn, không kiêng nể gì cả, nhìn thấy kẻ khác xông vào trong di tích, không động thủ mới là lạ.
- Quá lỗ mãng.
Mọi người bên ngoài luôn chú ý tới nơi này, thấy có người xuất thủ, cả đám tức thì thở dài, đồng thời còn có một vài người nở nụ cười nhạt trào phúng.
- Tự tìm cái chết!
Sau khi Hắc Nô đột phá Vũ Tôn đâu có bị người ta khinh thị như vậy chứ? Trong nháy mắt trường thương xuất hiện ở trong tay hắn, hắn vung trường thương lên, một đạo thương ảnh lạnh lẽo đánh ra, trong nháy mắt đã đánh nát ánh đao kia, đồng thời Hắc Nô lại đâm ra thêm một thương nữa.
Phanh!
Một đạo thương mang mang theo hàn khí lạnh lẽo xuyên qua hư không, thoáng cái đã đánh tới chỗ đánh ra ánh đao.
Ầm!
Mảnh phế tích thoáng cái nổ tung, trong nháy mắt có một gã võ giả cầm chiến đao trong tay bị đánh bay ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Vai trái thì bị xuyên thủng tạo ra một lỗ máu, trên vết thương của hắn có vô số băng lan tràn ra, người nhếch nhác ngã xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Đáng tiếc, vẫn thiếu chút nữa, không thể xuyên thủng tâm tạng của gia hỏa này.
Hắc Nô lắc đầu, một thương này của hắn bay thẳng đến nơi phát ra ánh đao. Chỉ là người nọ trốn ở phía sau phế tích cho nên cũng chỉ xuyên thủng được cánh tay phải của hắn ta, bằng không, chắc chắn đối phương sẽ phải chết.
- Lớn mật.
- Dám động thủ với người của Địa Ma tông Đại Chu vương triều ta.
- Ngươi muốn chết.
Tiếng gầm vang lên, sưu sưu sưu, trong nháy mắt đã có mấy đạo thân ảnh từ trong phế tích lướt ra, những người này đều là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong. Mà hai người trong đó còn đạt đến cảnh giới nửa bước Vũ Tôn, khí thế kinh người như là sóng cả cuồn cuộn kéo tới.
- Trước đó người của các ngươi ra tay với chúng ta trước, ta thấy người tự tìm cái chết là các ngươi mới đúng. Chỉ bằng vào đám người các ngươi, trong nháy mắt bản tọa có thể giết sạch!
Hắc Nô híp mắt một cái, trong thanh âm tràn ngập vẻ tức giận, những người này người có tu vi cao nhất cũng chỉ là nửa bước Vũ Tôn mà thôi. Không ngờ lại dám ngông cuồng như vậy, rõ ràng là không biết trời cao đất rộng.
Chỉ là hắn cũng không phải là hạng người lỗ mãng, nơi đây có nhiều võ giả tụ tập như vậy, tất sẽ có cao thủ. Vì vậy hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, huống chi những người này lại là võ giả của Ma tông gì đó trong Đại Chu vương triều.
Nếu như ở những nơi vắng người khác, hai nửa bước Vũ Tôn mà dám đứng ra kêu gào như vậy thì hắn đã trực tiếp giết chết từ lâu rồi.
- Khẩu khí của các hạ thật là lớn, các hạ cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lẽo và chói tai vang lên. Sưu một cái, một đạo thân ảnh màu đen từ trong phế tích đi ra, rơi xuống trước mặt mấy người, trên người có hàn mang lạnh lẽo lan tràn ra.
Trên người người này có khí thế hùng hậu, chỉ cần đứng ở nơi đó đã giống như một ngọn núi lớn áp bách, khiến cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.
Cao thủ Vũ Tôn?
Hai mắt Hắc Nô híp lại một cái, khí tức trên người đối phương giống như là như vực, hiển nhiên cũng là cao thủ cấp bậc Vũ Tôn lục giai. Cũng không phải là Vũ Tôn phổ thông, người này có lẽ đã đạt đến lục giai sơ kỳ đỉnh phong, còn hơn Lưu Trạch một chút.
Nhưng Hắc Nô lại không sợ hãi chút nào, hắn chỉ cười lạnh nói:
- Người tự cho bản thân vô địch là ngươi đi, nơi đây chính là Hắc Tử Chiểu Trạch, người của các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn chúng ta? Muốn chiến thì bản tọa sẽ chiến với ngươi!
Sau khi đột phá, Hắc Nô vẫn chưa thỏa thích chiến đấu qua, lúc này, cả người hắn tràn ngập chiến ý, muốn ra tay đấu với đối phương vài trăm chiêu.
- Hắc Nô, đừng xung động.
Đúng lúc này, Tần Trần đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sưu sưu sưu!
Chỉ thấy trong phế tích có từng bóng người hiện lên, những bóng người này, có mạnh có yếu, nhưng khí tức trên thân mỗi một người đều cực kì khủng bố. Không ngờ cấp bậc Vũ Tôn lại có không dưới mười người.
Những người này, khí thế trên thân hội tụ thành một cỗ khí tức ngập trời, khiến cho người ta có một loại cảm giác chấn động mãnh liệt.
- Nhiều cao thủ Vũ Tôn như vậy sao?
Ánh mắt của Hắc Nô đột nhiên co rụt lại, trong đó tràn ngập ve hoảng sợ.