Vũ Thần Chúa Tể

Chương 618: Cường giả tập hợp

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn thấy bóng lưng trực tiếp rời đi của Tần Trần, hơn mười tên võ giả còn lại vốn đang ngưng tụ chân lực lại sửng sốt không thôi.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ đối phương không muốn giết bọn hắn sao?

Điều này sao có thể chứ?

Trong lúc bọn hắn đang hoài nghi thì…

Sưu sưu sưu!

Ở bên ngoài Dược Cốc có từng bóng người lướt vào.

- Hả? Hai vị tiền bối đâu rồi?

- Đi đâu rồi?

Nhìn thấy chung quanh vắng vẻ, chỉ còn lại hơn mười người ở trong Dược cốc. Những võ giả quay lại đều ngây người hỏi nhau.

Mà sau khi số lượng võ giả quay về càng ngày càng nhiều, trên mặt mỗi người đều mang vẻ cảm khái.

- Đáng tiếc, chúng ta đã tới chậm.

Đám người này thở dài, bọn họ đều biết, nếu Tần Trần và Hắc Nô không ở nơi này, như vậy hai vị tiền bối đã sớm đi rồi. Ài, sớm biết như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không chạy nhanh như vậy.

Cả đám phiền muộn không gì sánh được.

Chỉ là vẻ mặt phiền muộn của bọn hắn rơi vào trong mắt mười tên võ giả còn lại lại làm cho đám người này cảm thấy vô cùng quỷ dị.

- Tại sao các ngươi lại quay về vậy?

Vẻ mặt của bọn họ kinh ngạc, không nhịn được mở miệng hỏi.

- Đương nhiên là chúng ta muốn trao đổi một ít đan dược với hai vị tiền bối rồi.

- Đúng vậy, hai vị tiền bối này thật là trượng nghĩa, quả thực có đủ thực lực để cướp đi đồ trên người chúng ta. Thế nhưng không ngờ hai vị tiền bối lại phúc hậu như vậy, dùng đan dược để trao đổi, chúng ta chạy sớm như vậy là tổn thất của chúng ta a.

- Hy vọng tiền bối sẽ quay lại, tiền bối muốn thu thập nhiều linh dược cao cấp, nhất định là có chỗ cần dùng. Ta phải thu thập thêm ta một ít linh dược cao cấp, đến lúc đó nếu có cơ hội nhất phải trao đổi với hai vị tiền bối một chút.

- Cũng đúng, ta thấy mọi người cũng không cần quá tham lam, đan dược mà chúng ta lấy được trước đó đã đủ để khiến cho thực lực chúng ta tăng lên một bậc. Có đôi lúc, tổn thất cũng không hẳn đã không phải là chuyện tốt a.

- Nói không sai, hai vị tiền bối giết người của Hắc Tu hội ở chỗ này, nhất định không bao lâu nữa sẽ có cao thủ của Hắc Tu hội đến đây, chúng ta nhanh rời khỏi đây thì hơn.

Trong lúc những người này lúc nói chuyện với nhau, rốt cuộc hơn mười võ giả còn lại cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Không ngờ đám người kia trở về là vì muốn giao dịch với dĩ Tần Trần.

Hơn nữa bọn họ vội vã trở về như vậy, hoàn toàn là bởi vì đan dược mà Tần Trần lấy ra giao dịch cùng bọn họ đều là đan dược quý hiếm không gì sánh được đối với Vũ Tông ngũ giai. Thậm chí còn là đan dược hiếm thấy, ở bên ngoài có tiền cũng không mua được.

Hơn mười võ giả trước đó còn nghi ngờ Tần Trần, không có ý định giao dịch với Tần Trần biết được chuyện này, tất cả đều há hốc mồm, trong lòng mỗi người đều đau đớn, thậm chí còn hối hận tới mức phát điên.

Bọn họ bởi vì nghi ngờ Tần Trần cho nên mới không giao dịch cùng đối phương. Kết quả là những đan dược nghịch thiên kia, ngay cả một viên bọn họ cũng không có được.

Đặc biệt là sau khi biết được đan dược mà Tần Trần giao dịch đều là Phá Tông đan cùng với vô số loại đan dược biến thái khác, cả đám đều giận dữ mắng mỏ chính mình.

Đó là đồ tốt a, coi như lấy hết linh dược trên người bọn họ ra để đổi một viên, bọn họ cũng đồng ý.

Về phần trong bọn hắn có người trao đổi với những võ giả có đan dược trước đó, dùng linh dược trên người bọn họ để đổi lấy một hai viên thì bọn họ cũng tình nguyện.

- Dừng, ai lại ngu ngốc trao đổi cùng các ngươi chứ? Đây chính là Phá Tông đan đó, tìm toàn bộ Biện Châu này chưa chắc đã có thể mua được một viên. Coi như ngươi cho ta một đống linh dược thì có tác dụng gì chứ?

Biết được hơn mười người cuối cùng này lại không giao dịch với Tần Trần, võ giả giao dịch với Tần Trần trước đó lập tức buông lời châm chọc khiêu khích.

Cho các ngươi nghi ngờ!

Hiện giờ thì tốt rồi, có một đống linh dược nát ở trong tay, coi như mang về Hắc Chiểu thành, có thể đổi được một ít Chân thạch, thì có ích lợi gì cơ chứ? Có thể đổi được đan dược hiếm thấy như Phá Tông đan sao?

Huống chi, sau khi di tích dưới đất này mở ra, cơ hồ mỗi người đều có được một ít linh dược cao cấp. Có thể nói, giá cả của linh dược cao cấp trong Hắc Chiểu thành sẽ giảm xuống hơn nữa, có kẻ ngu mới cầm đan dược thành phẩm đi đổi với bọn họ.

Sau khi trào phúng một trận, những người này đều rời khỏi Dược Cốc tỏng cấm chế, để lại hơn mười tên võ giả không giao dịch ở đó, cả đám đang khóc không ra nước mắt.

Lúc này, ở trong sơn cốc cách Dược Cốc trên trăm dặm, Tần Trần và huynh muội Doãn gia dừng bước.

- Kế tiếp hai người các ngươi định đi đâu?

Tần Trần thấy bốn phía đã an toàn, lúc này hắn mới nhìn về phía huynh muội Doãn gia rồi hỏi một câu.

- Trần thiếu, chúng ta định lập tức rời khỏi nơi này, trực tiếp rời khỏi phạm vi Hắc Tử Chiểu Trạch.

Doãn Phong quyết định.

Hiện giờ chẳng những bọn họ đắc tội với Cốc Phong thương hội mà còn đắc tội với Hắc Tu hội, có thể nói toàn bộ Hắc Chiểu thành đã không còn nơi cho bọn họ sống yên ổn nữa rồi.

Một khi tin tức ở chỗ này truyền đi, bọn họ sẽ bị Hắc Tu hội đuổi giết, khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình.

- Ừm.

Tần Trần gật đầu, hắn cũng biết ý nghĩ trong lòng hai người:

- Đã như vậy, vậy sau này gặp lại.

Mỗi người đều có quyết định của mình, ở trong Hắc Tử Chiểu Trạch nguy hiểm trùng trùng này, hắn cũng không thể mang theo hai người mãi được.

- Đúng rồi, Trần thiếu, trước đó chúng ta có nghe người ta nói, ở phía nam cách đây hơn ngàn dặm của di tích dưới đất này xuất hiện một di tích trung tâm. Hiện giờ cao thủ của các thế lực lớn trong Hắc Chiểu thành đều đi qua đó, ngay cả Đại Chu vương triều và Đại Hạ vương triều cũng có cao thủ qua đó. Nếu như các ngươi muốn đi tới di tích này thì nên cẩn thận một chút.

Doãn Phong nhắc nhở.

- Di tích trung tâm sao?

Ánh mắt Tần Trần sáng ngời, chợt hắn gật gật đầu nói:

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, chúng ta biết rồi.

- Chúng ta cáo từ, sau này còn gặp lại.

Doãn Phong làm việc rất quyết đoán, sau khi chắp tay với hai người Tần Trần, hắn lập tức mang theo muội muội Doãn Hồng bay ra bên ngoài. Hiển nhiên hai người không quan tâm ở trong di tích dưới đất này còn bao nhiêu bảo vật, cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này nữa.

Tần Trần gật đầu, người biết thoả mãn như vậy, tuy là sau này chưa chắc sẽ có thành tựu đặc biệt kinh người. Thế nhưng mỗi một bước chân đều chậm rãi, có lẽ sẽ đi được tới độ cao mà võ giả bình thường không cách nào đi tới được.

- Đi thôi, chúng ta đi tới di tích trung tâm nhìn một chút, để xem đây là chỗ nào.

Tần Trần cười nhạt, hắn và Hắc Nô bay về phía di tích trung thâm như lời Doãn Phong nói.

Tốc độ của hai người cực nhanh, sau một canh giờ đã tới gần cái gọi là di tích trung tâm.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Trần và Hắc Nô đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Ở nơi gọi là di tích trung tâm này đã có rất nhiều võ giả, từ Vũ Tông đến võ giả bình thường cũng có. Còn có không ít võ giả đang chạy tới bên này. Có thể khẳng định chỉ cần qua một ngày nữa thì số lượng võ giả tới nơi này tuyệt đối có thể đột phá con số hơn ngàn người.

- Có lẽ phần lớn võ giả ở trong di tích dưới đất này đều tới đây a?

Tần Trần sững sờ nhìn về phía hơn một nghìn võ giả ở trước mắt mình.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều võ giả như vậy khi đi vào trong Hắc Tử Chiểu Trạch.

Đám võ giả trước mặt, dường như chia làm ba thế lực, hơn nữa còn được phân biệt rõ ràng. Mà ở trước mặt đám võ giả này là một vùng phế tích.

Trong Hắc Tử Chiểu Trạch này khắp nơi đều là đầm lầy, đột nhiên lại xuất hiện một mảnh phế tích hoang dã khô ráo như vậy, đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý mọi người.

Mà lúc này ở trong phế tích nơi này, một đám võ giả khí thế bất phàm đang tìm kiếm cái gì đó. Xem ra bọn hắn vẫn chưa phát hiện ra thứ gì có giá trị cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)