- Còn có ai muốn đổi nữa không?
Tần Trần thu một đống linh dược trên mặt đất, sau đó cao giọng nói ra một câu.
Nhìn thấy Tần Trần lại để người nọ rời khỏi Dược cốc thật, tất cả võ giả ở đây đều chấn động.
Mặc kệ Tần Trần có thật lòng thả bọn họ đi hay không, sau này có thể bị tìm tới hay không. Ít nhất tới hiện tại có thể xác định, đối phương thực sự thả bọn họ rời khỏi sơn cốc quái quỷ này.
- Tiền bối, ta muốn đổi.
- Ta cũng muốn đổi.
- Để cho ta tới, để cho ta tới trước.
- Ta ở trước ngươi mà.
Trong lúc nhất thời, những võ giả còn lại như là điên vậy, tất cả đều xông lên, tranh đoạt xem ai là người tiến lên đổi đầu tiên.
Nói thừa!
Người đổi đầu tiên nhất định có thể rời khỏi nơi này sớm nhất. Đến lúc đó coi như Tần Trần muốn đổi ý, muốn đuổi giết thì người rời khỏi nơi này đầu tiên cũng có thể trốn đi xa nhất, xác suất giữ được mạng sống cũng lớn nhất.
Cho nên, những người còn lo lắng trước đó phát hiện ra chỉ cần trao đổi đan dược là có thể rời khỏi nơi này lập tức như nổi điên vậy. Cả đám đều muốn trở thành người tiến lên đổi đầu tiên.
Tần Trần đâu biết ý nghĩ trong lòng của những người này, nhìn thấy mọi người nồng nhiệt như vậy, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn quát to một tiếng, nói:
- Từng người lên một, đan dược trên người bản thiếu còn rất nhiều, chỉ cần mọi người tình nguyện đổi, mỗi người đều có thể đổi được đan dược thích hợp với bản thân mình.
Tần Trần không nói lời này còn tốt, hắn vừa nói xong thì mọi người lại càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.
Tiểu tử này chỉ là một thiếu niên mà thôi, coi như có bối cảnh lớn hơn nữa thì trên thân có thể có được bao nhiêu đan dược cơ chứ?
Linh dược mà bọn họ hái được trong cốc này đều là linh dược ngũ giai lục giai, vô cùng trân quý. Nếu mang ra ngoài tuyệt đối có thể đổi không ít đan dược quý hiếm.
Dù đan dược trên người tiểu tử này có nhiều hơn nữa, chẳng lẽ lại có nhiều đan dược quý hiếm như vậy sao?
Vì vậy hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người càng khẳng định, Tần Trần chỉ muốn dùng một ít đan dược cấp thấp để đổi lấy linh dược trên người bọn họ. Tiểu tử này cũng giống như Hắc Tu hội, chẳng qua hắn muốn giữ thể diện mà thôi.
Vì vậy các võ giả còn lại cũng giống như người thứ nhất vậy, trực tiếp lấy ra hết linh dược trên người, sau đó thuận tay cầm một bình đan dược lên, cũng khôn thèm nhìn mà trực tiếp rời khỏi nơi này.
Rất nhiều linh dược được Tần Trần thu vào trong nhẫn trữ vật, sau một nén nhang đã có hơn nửa mọi người đổi đan dược.
Lúc này.
Lại nói tới võ giả đầu tiên ra ngoài, sau khi ra ngoài cấm chế, hắn điên cuồng lao về phía trước. Sau khi chạy chừng mấy trăm dặm hắn mới dừng.
- Ồ, gia hỏa này không đuổi theo, ta trốn thoát rồi sao?
võ giả này nghi hoặc nhìn về phía sau, phát hiện quả thực không có ai theo dõi mình, trong lòng hắn có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
Hắn không ngờ tới, Tần Trần lại thật sự thả hắn đi. Tuy là linh dược trên người hắn đã mất hết, thế nhưng ngay cả quản sự nửa bước Vũ Tôn Hắc Tu hội mà đối phương cũng dám giết, hắn có thể trốn ra ngoài đã là cảm tạ trời đất rồi.
- Đúng rồi, cũng không biết đan dược mà tên kia lấy ra là gì.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, võ giả kia lấy ra bình đan dược mà mình đổi được.
Động tác của hắn rất là tùy ý, thuận tay mở bình đan dược ra, theo hắn thấy, đan dược mà Tần Trần muốn đổi chỉ là hắn muốn tìm một cái cớ để cướp đoạt linh dược mà thôi, sao có thể lấy ra được thứ tốt gì chứ.
Đan dược trong bình này, khỏi cần đoán hắn cũng biết, chỉ là một ít rác rưởi mà thôi... Đan dược nhất nhị phẩm, không dùng được a.
Mà khi hắn thuận tay đổ mấy viên đan dược trong bình ra, hắn bỗng dưng sửng sốt.
- Đây là...
Khuôn mặt người này đỏ lên, trong con ngươi hiện lên vẻ khó có thể tin được, đến nỗi cả thân thể hắn cũng phải run rẩy. Hiển nhiên hắn không tin được điều mà mình đang nhìn thấy.
- Phá Tông đan, không ngờ lại là Phá Tông đan ngũ phẩm?
Hắn thì thào mở miệng, trong ánh mắt mang theo vẻ chấn động và kích động trước đó chưa từng có. Mặc dù hắn không phải là luyện dược đại sư, thế nhưng thân là Vũ Tông ngũ giai, hắn lại cực kỳ hiểu về loại đan dược ngũ phẩm mà mình cần nhất hiện tại. Mà đan dược trong tay hắn không phải là Phá Tông đan,thì còn có thể là cái gì cơ chứ?
Đây chính là đan dược ngũ phẩm a? Hơn nữa còn là loại cực phẩm trong hàng ngũ đan dược ngũ phẩm, là một trong những loại đan dược đột phá trân quý nhất mà Vũ Tông ngũ giai muốn.
Có mấy viên Phá Tông đan này, không nói đâu xa, tuyệt đối có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên gấp đôi.
- Là ta hiểu lầm vị thiếu gia kia...
Tới giờ người này mới hiểu được, nếu như Tần Trần muốn hại bọn họ thì cũng không cần phải lấy ra Phá Tông đan. Chỉ cần tuỳ ý đưa ra một ít đan dược là được rồi. Từ đó có thể thấy được, Tần Trần không có ý nghĩ cướp đoạt linh dược của bọn họ, mà là giao dịch bình thường a.
Thậm chí trước đó đối phương vì thấy bản thân chiếm tiện nghi cho nên đã bảo hắn lấy thêm một ít đan dược, nhưng bản thân hắn thì lại ngu ngốc, nghĩ rằng đối phương muốn lừa gạt mình, làm cho hắn không chờ đợi nữa mà lập tức rời khỏi Dược cốc.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn vô cùng hối hận.
Thế nhưng hắn biết rõ, tuy là chỉ từ giá trị để tính thì hơn mười gốc linh dược mà hắn xuất ra có giá trị không kém gì mấy viên Phá Tông đan trong tay hắn hiện tại.
Thế nhưng nếu như để hắn lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ dùng tất cả linh dược để đổi lấy mấy viên Phá Tông đan này.
Tuy linh dược mà hắn lấy ra trước đó trân quý, nhưng thứ này ở trên tay hắn lại chỉ có thể bán rẻ cho mấy thế lực lớn trong Hắc Chiểu thành. Còn Phá Tông đan, không phải là thứ mà hắn muốn mua là có thể mua được.
- Cơ hội khó có được như vậy, sao ta có thể tuỳ ý buông tha được chứ, không được, ta phải trở lại đó.
Nghĩ tới đây, võ giả này không hề nghĩ ngợi mà xoay người, vội vội vàng vàng bay về phía Dược cốc.
Mặc dù trên người hắn không có linh dược, nhưng vẫn có một ít tài liêu và thứ tốt khác. Hắn thầm nghĩ, không biết hắn có thể đổi thêm được một chút đan dược hay không, cho dù là đổi thêm được một viên Phá Tông đan thì cũng coi như là kiếm lời.
Không chỉ có một mình hắn.
Không ít võ giả rời khỏi Dược cốc đầu tiên, sau khi bay được khoảng cách mà bọn hắn tự cho là an toàn, cả đám đều mở đan dược đổi được ra. Sau đó cũng giống như võ giả này vậy, cả đám đều kinh ngạc đến mức ngây người.
Phá Tông đan!
Thăng Tông đan!
Hóa Tâm Đan!
Hạo Vân Đan!
Loại nào mà không phải là đan dược quý hiếm mà những Vũ Tông ngũ giai như bọn hắn cần có nhất cơ chứ? Đều là một ít đan dược dù có tiền cũng mua không được a.
Đồng thời bọn họ cũng hiểu, Tần Trần muốn đổi đan dược thật, cơ hội như vậy, làm sao bọn họ có thể buông tha được chứ?
Do dự một chút, từng người đều chạy về theo đường cũ.
Mà khi những người này chạy về thì Tần Trần cũng ngừng đổi linh dược.
Trong cả sơn cốc, cơ hồ có tới tám phần võ giả đều tiến hành đổi với hắn. Còn lại hơn mười võ giả vẫn đang hoài nghi Tần Trần đang lừa bọn họ, vì vậy tất cả đều cảnh giác nhìn về phía Tần Trần, không có dự định tiến lên trao đổi linh dược.
- Được rồi, ngừng đổi.
Đối với những người này, Tần Trần cũng không thèm để ý.
Người như hắn, chuyện không thích nhất chính là ép buộc người khác, nếu kẻ khác không tình nguyện đổi thì hắn cũng không bắt buộc kẻ khác đổi. Huống chi, đan dược ngũ phẩm trên người hắn cũng không còn lại quá nhiều.
Đương nhiên chuyện quan trọng nhất là, qua lần đổi vừa rồi, trên người Tần Trần đã có hai ba ngàn gốc linh dược, kết hợp với rất nhiều linh dược cao cấp cướp được ở trên người Lưu Trạch. Lúc này số lượng linh dược trên người hắn đã đạt đến một con số cực kỳ kinh người, hoàn toàn đủ để trợ giúp hắn tu luyện, không cần phải đi đổi nữa.
- Chúng ta đi!
Thu đồ lại, Tần Trần cũng không để ý tới vẻ mặt của hơn mười người kia mà mang theo hai người huynh muội Doãn gia, nhanh chóng rời khỏi Dược cốc trong cấm chế.