Yên lặng, tất cả mọi người chung quanh như chết lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, mỗi một người đều có cảm giác như sắp phát điên.
Chết, không ngờ lại chết một cách đơn giản như vậy?
Mấy đại cao thủ Hắc Tu hội làm cho trên trăm võ giả như bọn họ phải đứng ở trong sơn cốc, không dám động đậy, lúc này ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy mà mất mạng ở trước mặt của bọn họ.
Chuyện này...
Khó có thể tin.
Trong Dược cốc, rất nhiều võ giả đều ngơ ngác nhìn Hắc Nô và Tần Trần, thân thể run run, trong lòng xuất hiện cảm giác sợ hãi trước đó chưa từng có.
Đáng sợ, thật là đáng sợ.
Cao thủ như vậy, nếu đã có thể thuận tay giết chết mấy người của Hắc Tu hội, như vậy cũng có thể thuận tay giết chết bọn họ, làm cho bọn họ không có cách chống lại được.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều câm như hến, không dám nói lấy một chữ, rất sợ rước lấy lửa giận của Hắc Nô, làm cho hắn nổi điên lên giết chết bọn họ.
- Tiền... Tiền bối... Người thực sự giết chết cao thủ nửa bước Vũ Tôn của Hắc Tu hội hay sao?
Ánh mắt huynh muội Doãn gia cũng dại ra nhìn về phía Hắc Nô, đến bây giờ vẫn còn chưa thể tin được mọi chuyện.
Trước đó không phải là bọn họ chưa từng gặp qua Hắc Nô xuất thủ, khi còn ở tỏng Hắc Chiểu quảng trường, tuy là Hắc Nô cũng đánh bại được Thị Huyết Ma Nhân, nhưng cũng phải trải qua một phen chiến đấu.
Nhưng hiện tại, Hắc Nô đấu với nửa bước Vũ Tôn của Hắc Tu hội, không ngờ chỉ mới một chiêu đã có thể chém giết được đối phương.
Chuyện này...
Đến giờ, hai người vẫn có cảm giác như là nằm mơ vậy.
Hắc Nô thì lại thoải mái phun ra một ngụm khí lạnh, cảm kích nhìn Tần Trần. Nếu như không phải có Tần Trần thì sao hắn có thể trở nên lợi hại như vậy được chứ? Có thể đơn giản chém giết cao thủ Hắc Tu hội, nếu không có Tần Trần thì người bị giết phải là hắn mới đúng.
Nhưng hôm nay, hắn lại có thể dùng một chiêu chém chết nửa bước Vũ Tôn cao cao tại thượng, chỉ một chiêu, cảm giác như vậy, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung - thoải mái!
- Trần thiếu, đây là nhẫn trữ vật của đám người kia, xin Trần thiếu kiểm tra.
Hắc Nô cung kính hiến nhẫn trữ vật cho Tần Trần, cảnh kia lại càng làm cho mọi người kinh sợ nhìn về phía Tần Trần.
Đại cao thủ như vậy mà cũng chỉ là người hầu của thiếu niên này sao?
Tần Trần gật đầu, thuận tay thu lấy nhẫn trữ vật.
- Trần thiếu, đám người kia thì xử lý thế nào đây?
Hắc Nô nhìn rất nhiều võ giả ở trong Dược Cốc, trầm giọng hỏi, trong con ngươi hiện lên một chút sát ý.
Thế lực của Hắc Tu hội vẫn có chút đáng sợ, nếu như đám người kia đã nhìn thấy người Hắc Tu hội bị giết, vì không để cho phiền phức xảy ra, không bằng chém giết hết đám người này là xong.
- Tiền bối, đừng giết chúng ta, ta tình nguyện giao ra những linh dược mà ta đã hái trước đó. Hơn nữa ta xin thề sẽ không nói ra chuyện xảy ra ở nơi này, ta xin thề a.
Dưới sự kinh hoảng, không ngờ lại có võ giả vội vàng tiến lên nói một câu, đồng thời cũng cung kính đưa nhẫn trữ vật cho Tần Trần, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Sau khi có người đầu tiên như hắn, những võ giả khác cũng tỉnh ngộ, cả đám đều hoảng sợ dâng nhẫn trữ vật lên.
- Tiền bối, chúng ta cũng tình nguyện giao ra linh dược thu thập được trước đó.
- Tiền bối, chúng ta cam đoan sẽ không nói ra chuyện ở nơi này.
- Người phải tin chúng ta a.
Chỉ trong nháy mắt, gần trăm tên võ giả ở trong sơn cốc đều hoảng sợ nhìn về phía Hắc Nô và Tần Trần, rất sợ hai người động thủ. Bọn hắn còn liều mạng đưa nhẫn trữ vật tới, rất sợ hai người Tần Trần không thu đồ của bọn họ.
Tần Trần không nói gì, hai mắt nhìn về phía Hắc Nô, ý là xem chuyện tốt ngươi làm kìa.
Hắn trầm giọng nói:
- Chư vị, thu nhẫn trữ vật của các ngươi về. Bản thiếu không phải là thổ phỉ như đám người Hắc Tu hội, cũng sẽ không chiếm nhẫn trữ vật của các ngươi, điểm này các ngươi có thể yên tâm.
- Không được, không được, không được, tiền bối, đây là chúng ta hiếu kính ngươi a. Trước đó tiền bối giết chết người của Hắc Tu hội, đòi lại công đạo thay chúng ta, là chúng ta cam tâm tình nguyện dâng lễ vật lên cho tiền bối a.
- Đúng vậy, chúng ta cam tâm tình nguyện giao linh dược cho tiền bối, xin tiền bối thu nhận.
Những người này thấy Tần Trần không thu nhẫn trữ vật, cả đám bị hù dọa tới mức hồn phi phách tán.
Không thu đồ, còn phải nói nữa sao? Đây là tiết tấu muốn giết bọn hắn để diệt khẩu a.
- Doãn Phong, ngươi cũng coi như biết ta, không bằng nói ngọt một hai câu ở trước mặt tiền bối giúp ta nha.
Thậm chí còn có người chú ý tới Doãn Phong và Doãn Hồng, như là người chết tìm được cái phao cuối cùng vậy, không ngừng cầu cứu khắp nơi.
Huynh muội Doãn gia im lặng không nói gì, nhưng bọn hắn hiểu rõ, Tần Trần tuyệt đối không phải là người như vậy.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Tần Trần lại khoát tay, ngăn hai người mở miệng. Sau đó hắn nhìn về phía trăm tên võ giả chung quanh, lớn tiếng nói:
- Chư vị, trước đó Bản thiếu đã nói qua, Bản thiếu không phải là người giết người cướp của này. Cho nên các ngươi không cần phải nhiều lo lắng cho an nguy của mình. Thế nhưng bản thiếu lại là một gã Luyện Dược sư, ta nghĩ có lẽ chư vị cũng thu được không ít linh dược cao cấp ở chỗ này. Vì vậy nếu có võ giả muốn đổi đan dược thì cứ tiến tới. Bản thiếu sẽ xuất ra một ít đan dược để đổi với chư vị, nếu như chư vị không muốn đổi thì cũng có thể trực tiếp rời đi, bản thiếu tuyệt không cản đường các ngươi.
Tuy Tần Trần nói như vậy, thế nhưng những này người nào dám rời khỏi thật cơ chứ? Cả đám ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, không dám động đậy một chút nào.
Bọn họ đều sợ, một khi bản thân vừa nhấc chân đi thì sẽ bị Hắc Nô giết chết, đến lúc đó ngay cả khóc cũng không còn mạng mà khóc nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, Tần Trần im lặng. Thế nhưng hắn cũng không nói gì, những người này thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ vậy. Tay hắn trực tiếp lấy ra từng viên đan dược ở trong người ra.
Những đan dược này đều là đan dược tu luyện thích hợp nhất với Vũ Tông ngũ giai, Tần Trần tin rằng chỉ cần đám người kia biết hàng thì tuyệt đối sẽ không cự tuyệt yêu cầu trao đổi của hắn.
- Hiện giờ, võ giả muốn đổi đan dược có thể tiến lên phía trước.
Tần Trần vừa dứt lời, võ giả mở miệng đầu tiên đi trước do dự một chút rồi cũng tiến lên.
- Tiền bối, tại hạ tình nguyện đổi đan dược.
võ giả này vừa lên đã gấp gáp nói một câu.
Đồng thời trong nháy mắt hắn đã lấy ra toàn bộ linh dược trên thân, chừng hơn mười gốc, phẩm cấp cao có thấp có, có thứ không phải là ở trong cốc này, mà là do hắn tìm được ở trong Hắc Tử Chiểu Trạch.
Tần Trần vừa nhìn qua tức thì mừng rỡ không thôi, chính là Kim Lan Thảo và Thiên Ngọc Tinh, còn có Dực Thần Hoa cùng với một ít dược liệu quý hiếm, mỗi một loại đều cực kỳ trân quý, ở bên ngoài gọi là linh dược hiếm thấy.
- Được, không biết ngươi muốn đan dược loại gì?
Tần Trần gật đầu, cố gắng nén sự kích động trong lòng, hỏi một câu.
- Tại hạ muốn bình này.
Tên kia cũng không nhìn mà thuận tay cầm một bình đan dược gần mình, sau đó khẩn trương nhìn Tần Trần, nói:
- Tiền bối, hiện giờ tại hạ đã có thể đi chưa?
Tần Trần im lặng không biết nói gì.
- Linh dược mà ngươi lấy ra giá trị cực cao, giá trị một bình này không đủ, ngươi có thể lấy thêm một bình.
- Không được, không được, không được, tại hạ lấy một bình này là đủ rồi.
Người nọ thấy Tần Trần còn bảo hắn lấy thêm đan dược, tức thì sắc mặt hắn trở nên khó coi, liên tục lắc đầu.
Theo hắn, sở dĩ Tần Trần cầm đan dược đổi linh dược, chẳng qua là một cái cớ mà thôi.
Tần Trần lấy ra nhiều đan dược như vậy, không chừng chỉ là một ít đan dược nhất nhị phẩm, chẳng qua là gia hỏa này không muốn mất mặt cho nên cố ý lấy ra trao đổi mà thôi.
Nếu như mình không biết tốt xấu, nhìn xem đan dược là gì, đồng thời còn muốn lấy thêm hai bình, như vậy tuyệt đối là tự tìm lấy cái chết.
Vì vậy hắn hạ quyết tâm, chỉ lấy một lọ, cầm lên tay là lập tức đi luôn, cũng không quản mình cầm cái gì, nếu có thể rời khỏi nơi này là tốt nhất.
Tần Trần thấy đối phương như vậy, hắn đành nói một câu:
- Nếu như ngươi đã quyết định như vậy, được, ngươi có thể đi rồi.
- Đa tạ tiền bối.
Người nọ nghe thấy hắn nói như thế, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, thân thể thoắt một cái, trong nháy mắt đã lao ra khỏi Dược cốc, không thèm quay đầu nhìn lại.