Vũ Thần Chúa Tể

Chương 615: Vũ tôn tiền bối

Chương Trước Chương Tiếp

Hắc Nô đột ngột xuất thủ làm cho tất cả võ giả ở chung quanh đều kinh ngạc đến mức ngây người, bọn họ chưa từng thấy qua võ giả hung hãn như vậy? Lại dám giết người Hắc Tu hội trong Hắc Chiểu thành, hơn nữa ngay cả một câu cũng không nói nhiều, nói giết là giết, chẳng lẽ người này không sợ chết hay sao?

Huynh muội Doãn gia cũng ngây người, tuy là bọn họ suy đoán Tần Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Thế nhưng dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Hắc Nô lại trực tiếp xuất thủ, dùng thủ đoạn gần như là đánh lén, trực tiếp giết chết một gã cao thủ của Hắc Tu hội.

- Các ngươi dám giết chết Cao Hằng, đáng chết, dám giết người của Hắc Tu hội ta, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển thì Hắc Tu hội ta cũng sẽ giết ngươi.

Mấy tên võ giả Hắc Tu hội còn lại kinh hãi không thôi, nụ cười trên mặt cứng lại, không thể kiềm chế được mà điên cuồng lên tiếng.

- Hừ, nếu các ngươi đã muốn chết thì bản tọa sẽ thành toàn cho các ngươi!

Ánh mắt Hắc Nô trở nên lạnh lẽo, cả người tràn ngập sát ý.

Sau khi hắn đi cùng Tần Trần, tính cách đã trở nên tốt hơn rất nhiều, phải biết rằng trước đây hắn là Huyết Trùng Nhân Ma xấu vang xa trong Đại Uy vương triều tiếng a. Chuyện giết người với hắn mà nói, chỉ là chuyện thường như ăn cơm mà thôi.

Hắn vung tay lên, chân lực kinh người cuồn cuộn tràn ra ngoài, lại có hai người bị hắn giết chết trong nháy mắt. Cả người hóa thành mưa máu, mà mấy tên võ giả còn lại ở dưới lực lượng còn sót lại đều phun máu bay ngược về phía sau. Thân thể rơi xuống sơn cốc, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Trong chốc lát ngắn ngủi đã có vài tên võ giả Hắc Tu hội mất mạng và bị thương, vô cùng nhếch nhác.

- Ngươi... Đi chết đi!

Tên nửa bước Vũ Tôn kia kinh sợ vạn phần, hắn cũng không ngờ tới trong lúc bản thân thất thần thì đã có ba tên thủ hạ bị giết, Mà mấy tên võ giả còn lại thì đều bị thương, không ngờ trên đời này còn có gia hỏa hung tàn, dám giết người Hắc Tu hội bọn hắn như vậy.

Trong lúc tức giận, hắn quát lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao màu đen, trong nháy mắt đã chém ra một đao.

Chiến đao màu đen kia xé rách hư không, chỉ một thoáng đã có một cỗ sát ý ngập trời tràn ra, tạo thành một cỗ lực lượng hủy diệt, cuồn cuộn kéo về phía Hắc Nô.

Cỗ lực lượng hủy diệt này còn chưa hoàn toàn bộc phát thì cỏ xanh trong sơn cốc chung quanh đã hóa thành bột mịn, hiển nhiên bọn chúng không chịu được cỗ lực lượng hủy diệt này cho nên mới bị chấn thành hư vô.

Huynh muội Doãn gia vội vàng lui lại, loại khí tức sát phạt kinh khủng này, dù không phải là đối tượng công kích thì cũng sẽ bị sát ý nhập thể, nhẹ thì ý chí bị thương, nặng thì tan thành mây khói a.

Nhưng tốc độ lui lại của bọn họ quá chậm, lúc này đã có một cỗ khí tức đáng sợ kéo tới, bao phủ bọn họ lại.

Rất nhiều võ giả đang đứng ở phía xa cũng run sợ không thôi.

Trước đó còn có vài người nghĩ, nếu như không phải ngại danh tiếng của Hắc Tu hội, coi như là một nửa bước Vũ Tôn cũng không có cách nào ngăn cản được nhiều võ giả Vũ Tông như vậy. Thế nhưng bây giờ bọn hắn đã biết ý nghĩ của mình quá sai, người này chẳng những là một gã nửa bước Vũ Tôn mà còn là một gã nửa bước Vũ Tôn đã sắp bước vào cảnh giới Vũ Tôn.

Loại khí tức hủy diệt kinh khủng này tràn ra, những võ giả Vũ Tông khác đâu còn có sức đánh trả cơ chứ? Trong nháy mắt đã bị tàn sát thành trò tàn rồi.

Không đợi cỗ khí tức hủy diệt này hoàn toàn khuếch tán ra, khí tức hủy diệt của tên nửa bước Vũ Tôn này đã hoàn toàn bao phủ lên trên thân bốn người Tần Trần.

- Bốn người các ngươi, chết đi cho ta!

Hắn tức giận rống to một tiếng, chân lực trên người triệt để bạo phát, hiển nhiên hắn muốn dùng một chiêu giết chết bốn người Tần Trần.

- Xong.

- Mấy tên này, quá ngây thơ.

- Dám đối đầu với Hắc Tu hội a!

- Người đội đấu bồng kia, thực lực cũng không yếu, chỉ sợ cũng có tu vi gần tới nửa bước Vũ Tôn, đáng tiếc người mà hắn gặp phải là nửa bước Vũ Tôn mạnh nhất trong Hắc Tu hội, cao thủ như vậy muốn giết hắn còn dễ hơn giết một con kiến a.

Mọi người thở dài, đồng thời trong lòng cũng hồi hộp, bởi vì bọn họ biết. Một khi bốn người Tần Trần bị giết chết sẽ đến lượt bọn họ, đến lúc đó, bọn họ đều phải ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật trên người.

Trước đó có lẽ bọn họ còn có một chút suy nghĩ chống lại, nhưng giờ khắc này, những suy nghĩ này đã tiêu tan thành mây khói. Bọn họ đang âm thầm tính toán, sau khi đám người Tần Trần chết đi, bọn họ sẽ chủ động giao nhẫn trữ vật ra trước, cho dù là không nỡ tới đâu thì cũng phải mau chóng rời khỏi dược cốc này a.

Nếu không bọn họ sợ mình cũng không còn mạng sống để rời khỏi nơi này nữa.

Đao khí ngập trời mang theo lực lượng hủy diệt triệt để bao phủ bốn người Tần Trần.

- Xong rồi.

Trong mắt hai người huynh muội Doãn gia hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nếu sớm biết như vậy bọn họ đã sớm giao nhẫn trữ vật ra, như vậy cũng sẽ không làm liên lụy đến hai người Tần Trần, thế nhưng hiện giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, hai người có chút áy náy nhìn về phía Tần Trần và Hắc Nô.

Nhưng điều làm cho hai người bọn họ khiếp sợ là, không ngờ trên mặt Tần Trần và Hắc Nô lại không có một chút sợ hãi nào, khóe miệng còn mang theo một chút trào phúng nhàn nhạt.

Đúng thế.

Chính là trào phúng!

Bọn họ nào đâu biết rằng, công kích mà tên nửa bước Vũ Tôn này đánh ra, tuy là uy mãnh, đổi lại là võ giả phổ thông tới đây, đừng nói là ngăn cản, có thể giữ lại thi thể nguyên vẹn đã tốt lắm rồi.

Nhưng ở trong mắt Tần Trần và Hắc Nô, công kích như vậy thật sự là quá yếu, yếu tới mức đáng thương.

So với Phó hội trưởng Lưu Trạch của Cốc Phong thương hội trước đó, kém hơn không chỉ một bậc.

- Công kích như vậy mà cũng muốn giết bản tọa? Buồn cười!

Hừ lạnh một tiếng, Hắc Nô không nói lời thừa, tu vi Vũ Tôn trong cơ thể không che giấu nữa mà ầm ầm bạo phát, trong nháy mắt, một cỗ chân lực kinh người cuồn cuộn trào ra.

Ầm!

Hai cỗ lực lượng đáng sợ va chạm ở trong hư không, trong nháy mắt đã bộc phát ra tiếng nổ vang kinh người trước nay chưa từng có.

Hắc Nô cũng không làm gì, chỉ phóng khí thế ra đã đánh nát đao khí mà đối phương bổ ra.

- Ngươi... Ngươi là tiền bối Vũ Tôn lục giai?

Nụ cười trên mặt tên nửa bước Vũ Tôn kia cứng lại, chợt lộ ra vẻ kinh hoảng trước đó chưa từng có.

Không ngờ bản thân lại đi công kích một vị tiền bối Vũ Tôn lục giai, chuyện này...

Hắc Nô hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không nói nhiều với đối phương mà nhấc tay một cái, trong nháy mắt Thiên Ma Phiên đã xuất hiện ở trên không trung. Sưu, Thiên Ma Phiên màu đen bành trướng, trong nháy mắt đã phô thiên cái địa, bao phủ tên nửa bước Vũ Tôn kia vào bên trong.

- Không được, tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, ta là quản sự của Hắc Tu hội... Nếu như tiền bối giết ta, Hắc Tu hội sẽ không...

Nửa bước Vũ Tôn trong ở Thiên Ma Phiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

- Đến lúc này mà vẫn còn dám đe doạ ta?

Ánh mắt Hắc Nô trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt. Xì xèo một tiếng, tiếng kêu thảm thiết bên trong ngừng lại, không ngờ một tồn tại nửa bước Vũ Tôn lại bị Thiên Ma Phiên triệt để luyện hóa, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Ở phía xa, người mấy tên võ giả Hắc Tu hội bị thương run rẩy, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía bên này. Chợt, sưu sưu sưu, từng người lập tức xoay người muốn xông ra khỏi dược cốc.

Nói đùa, ngay cả nửa bước Vũ Tôn đại nhân mạnh nhất trong bọn họ cũng bị một chiêu giết chết, bọn họ còn ở lại làm gì cơ chứ?

Thế nhưng sao Hắc Nô có thể để cho bọn họ rời khỏi nơi này cơ chứ? Hắn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, Thiên Ma Phiên lần nữa cuồn cuộn bắn ra, trong nháy mắt đã bọc mấy người lại. Tiếng kêu thảm thiết lóe lên rồi biến mất, trong mắt rất nhiều võ giả ở đây, phấn trong nháy mắt đám võ giả kia, kể cả cao thủ Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ cũng hoá thành bụi phấn, hồn phi phách tán.

Mấy chiếc nhẫn trữ vật bắn tới, lúc này Hắc Nô mới thu lại, cung kính hiến cho Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)