Mấy người Hắc Tu hội hành động lập tức làm cho những kẻ khác chú ý, tất cả đều khẩn trương nhìn qua.
Tất cả mọi người biết, Hắc Tu hội này chuẩn bị làm khó dễ, mà bọn họ cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem huynh muội Doãn gia sẽ làm như thế nào, là thề sống thề chết chống lại, hay là ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật, tùy ý để người Hắc Tu hội kiểm tra.
Tần Trần híp mắt nói một câu:
- Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta chứ? Chúng ta chưa từng ngắt linh dược ở nơi này, các ngươi dựa vào cái gì mà lục soát nhẫn trữ vật của chúng ta?
- Ha ha ha.
Người Hắc Tu hội đột nhiên cười ha hả, bọn họ đã hạ quyết tâm mang đám người Tần Trần khai đao, đương nhiên sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, đám người này cười gằn nói:
- Dựa vào cái gì sao? Dựa vào việc chúng ta là người của Hắc Tu hội, hơn nữa hai người các ngươi cũng đi vào trong sơn cốc này, ai biết ban nãy hai người bọn họ có vụng trộm đưa linh dược vào trong nhẫn trữ vật của các ngươi hay không. Thức thời thì giao nhẫn trữ vật ra đây để cho chúng ta lục soát, cũng tiết kiệm thời gian của chúng ta.
Ánh mắt của mấy người lạnh lẽo, cả người tràn ngập sát ý.
Người của Hắc Tu hội cũng biết, sở dĩ những võ giả khác không động chính là vì muốn nhìn thế cục ra sao, vì vậy mặc kệ đám người Tần Trần có liên quan tới huynh muội Doãn gia thì cũng không thể thả bọn họ rời khỏi nơi này được.
Điều hiện tại mà bọn họ muốn làm chính là giết gà dọa khỉ, để cho các võ giả ở nơi này hiểu một việc, chỉ có giao nhẫn trữ vật ra thì mới có thể rời khỏi nơi này, nếu không chỉ có chết mà thôi.
Mà Tần Trần và huynh muội Doãn gia chính là đối phương để bọn họ giết gà dọa khỉ.
- Sợ rằng cho dù chúng ta lấy ra toàn bộ thì các ngươi cũng sẽ nói không đủ rồi lấy cớ giết chúng ta a.
Tần Trần ra vẻ xem thường cười lạnh một tiếng.
Một chút mánh khóe này của đối phương hắn đã sớm thấy rõ, không phải đối phương đang yêu cầu này nọ mà rõ ràng là đang muốn giết gà dọa khỉ, tìm cơ hội để giết chết huynh muội Doãn gia.
Cái gọi là kiểm tra nhẫn trữ vật chỉ là cái cớ mà thôi.
- Bớt dài dòng, giao giới chỉ ra đây.
Một gã Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong nhe răng cười một tiếng, vẻ mặt trở nên u ám, Nếu như không phải nơi này còn có gần trăm võ giả, bọn họ nhất định phải mượn cớ thì mới có thể giết người, nếu như là nơi khác, chỉ bằng vào việc Tần Trần dám nói chuyện với hắn như thế thì hắn đã giết chết tiểu tử này rồi.
- Làm càn!
Hắc Nô sầm mặt lại, gia hỏa này lại dám nói với Trần thiếu như thế, trong lòng hắn giận dữ, vừa mới chuẩn bị động thủ thì…
- Mấy người các ngươi nói gì vậy?
Đúng lúc này, tên nửa bước Vũ Tôn mạnh nhất trong Hắc Tu hội đột nhiên đi tới, quát mấy tên võ giả Hắc Tu hội một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người Tần Trần rồi chắp tay nói:
- Mấy vị, tại hạ là quản sự Hắc Tu hội. Mấy vị không nên hiểu lầm, bình thường Hắc Tu hội chúng ta làm việc, coi trọng nhất là quy củ, nếu như dược cốc này là do người của Hắc Tu hội chúng ta phát hiện ra trước, như vậy chỉ cần mấy vị giao nhẫn trữ vật ra, để chúng ta kiểm tra là các vị có thể rời đi.
- Yên tâm, chúng ta sẽ chỉ lấy đồ thuộc về chúng ta, tuyệt không động tới một chút đồ nào trong nhẫn trữ vật của các vị.
Người này rất có thành ý mở miệng, cũng không phải là hắn muốn bỏ qua đám người Tần Trần, mà là trước đó hắn ở bên cạnh bí mật quan sát, cố gắng điều tra tu vi của Hắc Nô, thế nhưng vẫn không dòm ngó, dò ra được một chút nào. Điều này làm cho trong lòng hắn có chút cảnh giác.
Đặc biệt là khí thế trên thân Hắc Nô làm cho hắn mơ hồ cảm thấy có chút hồi hộp, cho nên lúc này hắn mới đưa ra quyết định như vậy.
So với việc giết chết đám người Tần Trần, thứ quan trọng nhất đối với bọn họ vẫn là cướp đoạt linh dược trên người những kẻ ở đây, mà không phải là giết vài người để giết gà dọa khỉ.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Hắc Nô cười lạnh một tiếng, chỉ bằng vào mấy tên này cũng muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của hắn và Trần thiếu sao? Trước đó khi Trần thiếu còn chưa đột phá đã hoàn toàn không quan tâm tới Hắc Tu hội, hiện tại hắn cũng đã đột phá Vũ Tôn, đương nhiên càng xem thường đám người ô hợp này.
- Các hạ muốn đối đầu với Hắc Tu hội chúng ta sao?
Sắc mặt của tên nửa bước Vũ Tôn kia trầm xuống, bản thân hắn đã cho đối phương một nấc thang để xuống đài, không ngờ đối phương lại không muốn, đám người này nghĩ mình không dám giết bọn hắn hay sao?
- Đối đầu sao?
Hắc Nô cười xùy một tiếng, nói:
- Cũng không hẳn là đối đầu, thật ra bản tọa cũng là người của Hắc Tu hội các ngươi. Chỉ là muốn bản tọa giao nhẫn trữ vật của mình ra, đừng có mơ.
Mấy tên võ giả Hắc Tu hội sững sờ, ngay cả tên nửa bước Vũ Tôn kia cũng kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng là người của Hắc Tu hội chúng ta?
- Không sai.
Hắc Nô vừa mới nói xong, trực tiếp xuất ra lệnh bài màu bạc ở trên thân, nói:
- Ngươi tự xem đi.
- Ngân bài?
Mấy tên võ giả Hắc Tu hội sững sờ, ngay sau đó tất cả đều cười lên ha hả, dường như đang nhìn thấy thứ cực kỳ buồn cười.
Vũ Tôn ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong thiếu chút động thủ trước đó cũng giễu cợt nói một câu:
- Ta còn tưởng các hạ là nhân vật a đây, hóa ra chỉ là một hội viên ngân bài, chẳng lẽ các hạ không biết, ở trong Hắc Tu hội ta, chỉ có khách quý cấp bậc kim bài thì mới được xem như là người của Hắc Tu hội hay sao?
Nhìn thấy lệnh bài màu bạc trong tay Hắc Nô, sự căng thẳng trong lòng tên nửa bước Vũ Tôn kia cũng trở nên bình tĩnh lại.
Hắn biết, Hắc Tu hội đẳng cấp rõ ràng, người nào lấy lệnh bài gì thì có thực lực đó. Trên thân Hắc Nô đã có lệnh bài màu bạc của Hắc Tu hội bọn họ, nói cách khác, dù Hắc Nô có mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì tối đa cũng chỉ là một gã Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ mà thôi.
Xem ra chỉ là bản lĩnh che giấu khí tức của người này tốt một chút mà thôi, hại hắn trước đó còn tưởng rằng đối phương là đại nhân vật gì đó cơ chứ.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, nửa bước Vũ Tôn đã triệt để ung dung trở lại.
Hắc Nô nào biết đâu rằng, sau khi hắn mang lệnh bài Hắc Tu hội ra, không những không làm cho thái độ của đối phương hòa hoãn lại, ngược lại còn làm cho đối phương càng xem thường mình hơn.
- Giao nhẫn trữ vật ra thì không giết, bằng không, không quản ngươi có phải là hội viên ngân bài của Hắc Tu hội hay không, giết không tha.
Quát lạnh một tiếng, Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong trực tiếp rút ra chiến đao bên hông, tiến lên phía trước hai bước rồi chỉ vào bốn người Tần Trần, hung hãn nói ra một câu.
Có thể thấy được, chỉ cần đám người Tần Trần nói một chữ không thì đối phương tất sẽ xuất thủ, giết chết mấy người bọn hắn.
- Trần thiếu.
Hai người huynh muội Doãn gia lập tức khẩn trương.
- Hắc Nô, ngươi còn chờ cái gì nữa? Đối phương đã sắp động thủ rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn để Bản thiếu xuất thủ hay sao?
Tần Trần nhíu mày, quát lạnh tiếng.
- Được, nếu ngươi muốn nhẫn trữ vật, bản tọa sẽ cho ngươi...
Sắc mặt Hắc Nô trầm xuống, sau khi nói xong hai chữ này hắn trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Tên Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong này không ngờ Hắc Nô lại dám động thủ với hắn, mà vừa mới nói đã không chút do dự xuất thủ, nụ cười trên mặt hắn còn chưa tan thì đã một bàn tay màu đen cực lớn bao phủ.
Hai mắt hắn trợn ngược lên, miệng muốn nói cái gì đó, thế nhưng ngay cả nửa câu cũng không kịp nói thì ầm một tiếng, cả người vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ công kích của Hắc Nô.
Ào ào!
Máu tươi đầy trời rơi đầy đất, sát khí nồng nặc lập tức tràn ra.
Mà vẻ mặt của Hắc Nô lại không chút thay đổi, trước tiên thu lấy nhẫn trữ vật của đối phương, sau đó cung kính chuyển cho Tần Trần...