Vũ Thần Chúa Tể

Chương 612: Lại gặp huynh muội doãn gia

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người nhanh chóng bay về phía trước.

Ban đầu Tần Trần nghĩ là ở trong di tích dưới đất này sẽ có không ít linh dược, thế nhưng bay hồi lâu cũng không nhìn một gốc linh dược nào cả.

Thế nhưng cũng không phải là không có một chút thu hoạch nào cả.

Ở trong di tích dưới đất này cũng có rất nhiều chướng khí, trải qua Tần Trần phân tích, những chướng khí này là nguyên nhân làm cho những chướng khí bên ngoài biến hóa.

- Nói như vậy, chướng khí trong Hắc Tử Chiểu Trạch đột nhiên trở nên đáng sợ là do có người phát hiện ra cửa vào của di tích dưới đất này. Kết quả làm cho chướng khí trong di tích dưới đất tản ra Hắc Tử Chiểu Trạch ở bên ngoài. Chướng khí giữa trong và ngoài dung hòa với nhau, xuất hiện chướng khí mới, cho nên mới làm cho Giải độc đan mất đi hiệu quả vốn có của nó.

- Thế nhưng mùi thơm linh dược trước đó lại là cái gì?

Tần Trần không nghĩ ra được, lúc hắn ở bên ngoài cửa vào đã ngửi thấy mùi linh dược nhàn nhạt, mùi linh dược kia rất chân thật. Hơn nữa từ khí tức mà phán đoán, tuyệt đối là một ít linh dược cao cấp a.

Nhưng sau khi đi qua thông đạo vào trong di tích dưới lòng đất, mùi thơm linh dược này lại biến mất không thấy đâu nữa.

Nếu như là võ giả khác, có lẽ sẽ cho là mình nghĩ sai, thế nhưng Tần Trần lại hiểu rất rõ. Cảm quan của mình tuyệt đối không sai, quả thực là mùi linh dược đột nhiên biến mất.

- Trần thiếu, hẳn là nơi này đã có không ít người đi qua.

Khi đi ngang qua một vài chỗ, Hắc Nô và Tần Trần nhìn thấy không ít vết tích chiến đấu, còn có một chút dấu chân ở trong Hắc Tử Chiểu Trạch. Từ đó có thể thấy được, trước đó ở nơi đây đã có không ít người đi ngang qua.

- Chúng ta đến chậm, coi như nơi này có linh dược thì cũng đã bị vơ vét hết từ lâu rồi.

Hắc Nô phiền muộn nói.

- Hả?

Đột nhiên, Tần Trần dừng lại ở bên cạnh một mảnh ao đầm lộn xộn.

- Trần thiếu, sao vậy?

Hắc Nô nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy phía trước là một mảnh ao đầm, mặt đất lộn xộn, thậm chí còn có không ít vết chân, thế nhưng nơi đây lại không có bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ linh dược nào cả.

Hắc Nô không biết nguyên nhân Tần Trần dừng lại, nhưng tinh thần lực của Tần Trần lại quét qua một đạo cấm chế bị đánh tan, cấm chế này chắc là do từ xa xưa cho nên tự vỡ vộn. Thế nhưng dù là như vậy, người bình thường cũng không nhìn ra được sự tồn tại của nó.

Nhưng Tần Trần là một vị đại sư trận pháp, sau khi tinh thần lực đảo qua hắn lập tức nhìn ra được đây là một cái cấm chế ẩn nấp. Mà căn cứ vào dấu vết lộn xộn ở bên ngoài, Tần Trần có thể khẳng định, cái cấm chế này đã bị không ít người phát hiện ra.

- Đi theo ta.

Khẽ quát một tiếng, Tần Trần mang theo Hắc Nô tiến vào trong cấm chế ẩn nấp kia.

Hai người lập tức tiến vào một nơi mới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong cấm chế, hai người đều sửng sốt, không ngờ cảnh tượng ở nơi này và cảnh tượng hoang vu của Hắc Tử Chiểu Trạch bên ngoài lại rất khác biệt.

Thứ đập vào mắt của hai người là một cái sơn cốc nhỏ, một sơn cốc màu xanh biếc, khiến cho người ta có một loại cảm giác cảnh vui ý đẹp. Chỉ là giờ phút này nơi đây đã vô cùng lộn xộn, gần trăm tên võ giả đang tìm kiếm thứ gì đó ở chung quanh.

Mà ở cửa vào sơn cốc còn có mấy người đang bảo vệ, ở trước mặt mấy người này còn có bảy tám cỗ thi thể đang nằm đó, máu tươi chảy đầy đất.

Nhưng cũng có thể thấy được, thời gian những người này bị giết chết cũng không lâu, hơn nữa rất có thể là bị những tên võ giả hung hãn ở bên cạnh giết chết.

Trong không khí có một mùi thơm ngát nhàn nhạt của linh dược quanh quẩn.

Trong lòng Tần Trần lập tức vui vẻ, tầm mắt của hắn ra sao chứ? Trong nháy mắt hắn đã nhìn ra nơi đây là một dược điền. Hơn nữa còn là một dược điền có phẩm cấp không thấp, bằng không khí tức linh dược ở nơi này sẽ không nồng đậm như vậy.

Chỉ là phóng tầm mắt nhìn qua, có lẽ toàn bộ sơn cốc đã bị càn quét hết sạch, đã nhìn không thấy còn một chút linh dược gì ở trên mặt đất. Thế nhưng vẫn còn có hơn trăm người đang tìm kiếm khắp nơi.

Điều làm cho Tần Trần nghi hoặc chính là, ở trong sơn cốc này, Tần Trần nhìn thấy huynh muội Doãn gia. Lúc này hai người này lại không tìm kiếm linh dược, mà đang đứng ở một nơi không xa, vẻ mặt u ám không gì sánh được.

Hơn nữa rõ ràng trên người hai người đều có vết thương, trong đó thương thế trên người Doãn Phong cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi Tần Trần và Hắc Nô đi tới sơn cốc, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong đó có một gã nửa bước Vũ Tôn thân thể vạm vỡ nhìn thấy hai người, chân mày lập tức nhíu lai.

- Trần thiếu, sao các ngươi lại tới đây?

Sau khi huynh muội Doãn gia nhìn thấy Tần Trần và Hắc Nô, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ, nhưng nghĩ đến cái gì đó, cả hai lại vội vàng im lặng.

- Tại sao hai người các ngươi lại ở chỗ này?

Nhíu mày nhìn lên thân thể chằng chịt vết thương của Doãn Phong, Tần Trần chậm rãi đi về phía trước, có chút nghi ngờ nói:

- Nơi này là nơi nào?

Mấy tên võ giả canh ở cửa cốc khẩu muốn đi lên quát một câu, thế nhưng khi nhìn thấy Tần Trần có quen biết với huynh muội Doãn ra, cả đám cười lạnh một tiếng, chân dừng lại, không đi ngăn cản Tần Trần mà chỉ châm chọc một câu:

- Hai người mới tới là bằng hữu của các ngươi đúng không, còn nói các ngươi không lấy được thứ gì sao? Hôm nay nếu như các ngươi không giao đồ vật ra đây thì đừng mong rời khỏi nơi này.

Sắc mặt của Doãn Phong có chút khó coi, trầm giọng nói:

- Ta đã nói rồi, đồ mà chúng ta lấy được ở chỗ này đã cho các ngươi hết rồi, hai vị này chúng ta cũng chỉ mới quen mà thôi, nào có quan hệ gì với bọn họ cơ chứ?

- Ha ha, nói rất dễ nghe, có quan hệ hay không không phải là chuyện mà các ngươi nói là được.

Mấy tên võ giả kia lần nữa cười lạnh một tiếng, nói.

- Ngươi...

Huynh muội Doãn gia tức giận, thế nhưng cũng một không nói được câu nói nào nữa.

Tần Trần quét mắt nhìn một vòng chung quanh, phát hiện ra người mạnh nhất ở nơi này cũng chỉ là một nửa bước Vũ Tôn mà thôi. Hắn lập tức thu ánh mắt lại, chuyện mà hắn đang quan tâm hiện tại là trong dược điền này có cái gì, những linh dược kia đang ở chỗ nào.

Nghĩ tới đây, Tần Trần đi tới trước mặt hai người, ném cho hai người một chút đan dược chữa thương, sau đó cau mày nói:

- Hai vị, tại sao các ngươi lại ở chỗ này, còn dược điền này nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ha ha ha, còn nói không có quan hệ gì với bọn họ, ngay cả chuyện dược điền bọn họ cũng biết.

Một gã võ giả bảo vệ ở cửa cốc đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói.

Ánh mắt Tần Trần trở nên lạnh lẽo, nếu như không vì còn chưa biết rõ tình huống ở nơi này thì hắn đã sớm phế gia hỏa kia. Chỉ là lúc này hắn muốn nghe huynh muội Doãn gia nói qua tình huống ở nơi này một chút trước đã.

- Trần thiếu, các ngươi tới không đúng lúc rồi, lần này là chúng ta làm liên lụy các ngươi...

Doãn Phong cười khổ một cái nói.

- Sao lại nói vậy chứ?

Vẻ mặt Tần Trần vô cùng nghi hoặc hỏi một câu.

- Chúng ta tới đây nói chuyện đi.

Doãn Phong nhìn mấy người ở cửa cốc, sau đó mang theo Tần Trần đi tới một nơi hẻo lánh trong sơn cốc.

Mấy tên võ giả kia chỉ lạnh lùng nhìn đám người Tần Trần đi tới xó xỉnh, ngoài miệng thì nở nụ cười nhạt, không nói thêm gì, thế nhưng ánh mắt kia dường như đã ăn chắc đám người Trần rồi vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)