Vũ Thần Chúa Tể

Chương 611: Thế giới dưới đất

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta đột phá Vũ Tôn lục giai rồi sao?

Sau khi đi ra, Hắc Nô ngơ ngác cảm nhận chân lực hùng hậu trong cơ thể, chuyện này làm cho hắn ngây ngốc, dường như còn không thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra. Không ngờ bản thân hắn cũng có một ngày mình đột phá cảnh giới Vũ Tôn.

Vũ Tôn, đây là một loại xưng hô tôn quý thế nào cơ chứ?

Ở Đại Uy vương triều, một khi bước vào Vũ Tôn cũng đồng nghĩa với việc người này đã chân chính bước vào hàng ngũ cường giả, nhân vật như vậy, coi như một ít thế lực cao cấp trong các đại châu cũng không dám đắc tội một cách đơn giản với tồn tại như vậy.

Trên thực tế, từ lúc lấy được hồ lô màu đen, phát hiện ra thân thể của mình càng ngày càng bất kham, thậm chí Hắc Nô đã mất đi lòng tin đột phá đến Vũ Tôn.

Suy nghĩ duy nhất của hắn chính là để cho Thanh Liên Yêu Hỏa liên tiếp đột phá, giúp hắn có cơ hội báo thù.

Nhưng hiện tại.

Hắn mới theo Tần Trần bao lâu cơ chứ? Không ngờ hắn lại đột phá đến cảnh giới Vũ Tôn thật.

Chuyện này...

Hắn không dám tưởng tượng ra được.

- Trần thiếu, từ nay về sau mạng của Hắc Nô ta là của ngươi, dù người có sai Hắc Nô làm cái gì thì Hắc Nô ta cũng làm. Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần Hắc Nô có một câu oán hận, trời tru đất diệt!

Phịch một cái, Hắc Nô quỳ xuống trước mặt Tần Trần, ánh mắt kiên quyết, lệ rơi đầy mặt.

- Nhìn ngươi kích động kìa.

Tần Trần vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình lập tức nâng thân thể Hắc Nô lên, chậm rãi nâng hắn lên, thậm chí sau khi đột phá Hắc Nô vẫn khó có thể chống lại được.

Lúc này Hắc Nô mới cảm nhận được thực lực của Tần Trần đáng sợ ra sao, hắn cũng hiểu vì sao một Vũ Tôn lục giai như Lưu Trạch lại không phải là đối thủ của Tần Trần.

- Sở dĩ bản thiếu để ngươi đột phá, chẳng qua là bởi vì biểu hiện lúc trước của ngươi đã làm cho Bản thiếu thoả mãn. Hơn nữa, nếu tu vi của ngươi không tăng lên thì cũng không trợ giúp được gì nhiều cho bản thiếu.

Hắc Nô cười khổ, bởi vì lời Tần Trần nói là sự thực, nếu không có Tần Trần xuất thủ, thì trước đó hắn đã chết ở trên tay Lưu Trạch rồi.

Tần Trần liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi yên tâm, hứa hẹn trước đó với ngươi vẫn còn hiệu lực. Cảnh giới Vũ Tôn chỉ là một bắt đầu mà thôi, chỉ cần ngươi nghe lệnh Bản thiếu, làm cho Bản thiếu thoả mãn, sau này đừng nói là Vũ Tôn, coi như là Vũ vương, Vũ Hoàng, cũng không phải là không thể đạt tới được.

Vũ vương, Vũ Hoàng?

Trong lòng Hắc Nô chấn động, chuyện này là thật sao?

Vũ vương nhân vật đứng trên đỉnh trong cả Đại Uy vương triều, một lời nói ra nhất ngôn cửu đỉnh a.

Tìm khắp toàn bộ Đại Uy vương triều, cao thủ như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà Vũ Hoàng lại càng là cường giả nghịch thiên mấy nghìn năm qua chưa từng xuất hiện ở trong Đại Uy vương triều, nhân vật như vậy, một lời có thể quyết định sinh tử của một vương triều.

Bản thân hắn...

Cũng có thể đạt đến sao?

Nếu như là kẻ khác nói như vậy thì Hắc Nô đã sớm coi thường và phỉ nhổ từ lâu rồi.

Thế nhưng Tần Trần nói ra lời này lại làm cho trong lòng Hắc Nô trở nên rung động.

Cảnh giới Vũ Tôn lục giai đã từng khiến hắn phải ao ước mà khôn đạt tới, thế nhưng Tần Trần chỉ dùng một chút thời gian ngắn như vậy đã làm cho hắn đạt đến được. Vũ vương, có lẽ có thể đạt tới được cũng không biết chừng.

- Trần thiếu yên tâm, Hắc Nô thề sống chết đi theo Trần thiếu.

Giờ khắc này, ánh mắt của Hắc Nô trở nên kiên quyết trước nay chưa từng có.

- Phụ thân, mẫu thân, tiểu muội, các người nhìn thấy không? Hài nhi đã đột phá Vũ Tôn, thế nhưng kẻ thù vẫn còn quá mạnh, dùng thực lực bây giờ của hài nhi, muốn báo thù cho mọi người vẫn còn quá sớm. Thế nhưng các người cứ yên tâm, hài nhi sẽ cố gắng đi theo Trần thiếu, một ngày nào đó hài nhi sẽ đích thân đứng ở trước mặt gia tộc kẻ thù, đòi công đạo nhiều năm trước của gia tộc chúng ta.

- Ta xin thề!

Trong lòng Hắc Nô âm thầm rống giận không thành tiếng.

- Được.

Tần Trần lạnh nhạt nhìn Hắc Nô một cái, nói:

- Sau khi ngươi đột phá Vũ Tôn, trên thân cũng không có vũ khí thích hợp, thanh trường thương này giao cho ngươi sử dụng. Trừ chuyện này ra, ngươi phải mau chóng làm quen với việc vận dụng chân lực của cảnh giới Vũ Tôn, đồng thời lại lần nữa khống chế Thiên Ma Phiên. Dùng tu vi hiện tại của ngươi, coi như Lưu Trạch không chết thì cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Tần Trần giơ tay lên, trực tiếp ném trường thương của Lưu Trạch cho Hắc Nô.

Trường thương của Lưu Trạch, tuy là không tầm thường, thậm chí có thể là vũ khí cấp bậc Vương Binh thất giai, nhưng đối với Tần Trần mà nói, không có quá nhiều công dụng, còn không bằng giao cho Hắc Nô, làm tăng sức chiến đấu của hắn thì hơn.

- Chuyện này...

Hắc Nô tiếp nhận trường thương, cả người ngơ ngẩn. Trước đó khi Lưu Trạch xuất thủ, không phải là hắn không nhìn thấy, trường thương mạnh mẽ như thế tuyệt đối không phải bảo binh lục giai phổ thông, Trần thiếu lại giao cho mình sao?

Hành động này làm cho trong lòng Hắc Nô cảm thấy ấm áp.

Hắn vừa muốn nói gì thì Tần Trần đã vội vàng khoát tay nói một câu:

- Được rồi, lời cảm kích không cần nói, chúng ta nhanh lên đường đi.

Sau một lát, hai đạo thân ảnh hối hả bay đi ở trong trong Hắc Tử Chiểu Trạch, đi tới một chỗ có tin đồn phát hiện ra di tích.

Hai người này chính là Tần Trần và Hắc Nô.

Sau một lát, hai người đã tới chỗ cần tới.

- Hả?

Đập vào mắt Tần Trần là một mảnh ao đầm xộn lộn, nhưng ở trong vùng đầm lầy này có từng cái hố bị đào lên, từng đợt khí tức linh dược nhàn nhạt từ trong cái hố này truyền ra, đi thông vào chỗ sâu không biết tên.

- Xem ra nơi này đã bị không ít người tìm kiếm qua!

Tần Trần lắc đầu.

Từ vết tích hiện tại xem ra, nơi đây đã sớm bị ngàn vạn võ giả lục soát, mỗi một cái hố cũng có thể là một con đường, cho dù có bảo vật thật thì cũng đã sớm bị lấy đi từ lâu.

- Chỉ là từ vị trí của những cái hố này xem ra, rất có thể nơi này là một cái di tích viễn cổ thật.

Tần Trần than nhẹ, sau khi trầm tư một lát, thân thể hắn thoắt một cái đã bay thẳng vào trong một cái hố có khí tức linh dược nồng nặc nhất.

Cái hố này từ bên ngoài nhìn vào thoạt nhìn không lớn, nhưng sau khi tiến vào, thông đạo lại cực lớn, nham thạch tạo thành thông đạo cổ xưa màu đen, tản mát ra khí tức lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

Tần Trần và Hắc Nô bay chừng nửa nén hương mới đến cuối lối đi thông đạo.

Vốn Tần Trần tưởng rằng thứ mà mình nhìn thấy sẽ là một nơi như hang động, nhưng ai biết được sau khi đi tới cuối thông đạo, thứ hiện lên trước mắt hắn lại là một thế giới.

Không trung u ám, mặt đất đen kịt, giống như là Hắc Tử Chiểu Trạch vậy.

Nếu như không phải Tần Trần và Hắc Nô vừa mới bay từ trong thông đạo dưới lòng đất ra ngoài, vừa mới đến chỗ này, bằng không bọn họ đã nghĩ nơi này là Hắc Tử Chiểu Trạch rồi.

- Trần thiếu... Nơi này là chỗ nào vậy?

Hắc Nô không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

Tần Trần cau mày một cái, nói:

- Có hai loại khả năng, một, đó là nơi này chính là thế giới dưới đất của Hắc Tử Chiểu Trạch này. Nơi này bị một đại năng của thế lực viễn cổ lợi dụng thủ đoạn mà tạo thành một loại tồn tại như là bí cảnh. Mà khả năng thứ hai đó là nơi này mới thực sự là Hắc Tử Chiểu Trạch, chẳng qua là một chỗ sâu trong Hắc Tử Chiểu Trạch mà thôi. Mà thông đạo ban nãy chúng ta đi qua chẳng qua là một nơi đặc thù tiến vào trong thế giới này mà thôi.

- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem một chút.

Tần Trần có chút hứng thú đối với cái gọi là Hắc Tử Chiểu Trạch này. Dù là khả năng nào, thế lực có thể bố trí ra được bí cảnh như vậy tuyệt đối không phải là bình thường a.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)