Vũ Thần Chúa Tể

Chương 606: Chém giết lưu trạch

Chương Trước Chương Tiếp

- Chỉ bằng ngươi?

Tuy Lưu Trạch khiếp sợ, thế nhưng lời nói cuồng vọng của Tần Trần lại làm cho hắn càng thêm giận dữ.

Đúng vậy, Tần Trần rất mạnh, thậm chí ngay cả hắn cũng không có cách nào mang đến thương tổn cho Tần Trần. Thế nhưng một khi hắn muốn chạy, chẳng lẽ tiểu tử kia còn có thể ngăn cản được bản thân hắn chạy hay sao? Chỉ bằng tu vi Vũ Tông của đối phương mà có thể ngăn cản được một Vũ Tôn như hắn sao?

- Không biết trời cao đất rộng.

Hừ lạnh một tiếng, Lưu Trạch lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta. Ở Hắc Tử Chiểu Trạch này, nếu Lưu mỗ ta không giết được ngươi thì ta thề sẽ không lăn lộn ở Hắc Chiểu thành nữa.

Vừa mới nói xong, thân thể Lưu Trạch thoắt một cái, không ngờ lại muốn rời khỏi nơi này.

Thực lực trước đó của Tần Trần làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn biết rõ, chuyện giết Tần Trần đã không thành hiện thực. Kế trước mắt, chỉ có quay về Hắc Chiểu thành trước, sau đó lại thông báo cho hội trưởng Cốc Phong thương hội tự mình tới đây chém giết đối phương.

- Người này mới ngần ấy tuổi mà tu vi đã đáng sợ như vậy. Có lẽ công pháp, bí kỹ mà hắn tu luyện tuyệt đối là trong vạn không có một. Tất phải mạnh hơn công pháp trong Cốc Phong thương hội ta, huống chi, ít nhất trên người người này còn có một đóa Huyết Linh hỏa lục giai, Hội trưởng đại nhân sẽ cảm thấy hứng thú với người này.

Trong lòng Lưu Trạch trấn định, chỉ cần Hội Trường đại nhân tình nguyện xuất thủ giết chết Tần Trần, như vậy chuyện này cũng coi như kết thúc.

Còn chuyện tìm kiếm tung tích của Tần Trần, Lưu Trạch cũng không quá lo lắng.

Thông đạo truyền tống ra vào Hắc Tử Chiểu Trạch chỉ có bốn cái, Cốc Phong thương hội lại kinh doanh nhiều năm, đương nhiên thế lực đã ăn sâu bén rễ, cũng có quan hệ không tệ với các thế lực khác. Mà nếu như Tần Trần muốn trực tiếp xông ra Hắc Tử Chiểu Trạch, Lưu Trạch cũng không quá lo lắng.

Bên ngoài Hắc Tử Chiểu Trạch có rất nhiều cạm bẫy do bốn thế lực lớn bọn họ bày ra, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ cùng nhau cai quản thông đạo, kiếm tiền từ việc ra vào Hắc Tử Chiểu Trạch.

Trừ những cạm bẫy này ra, cũng có không ít thám tử của bốn thế lực lớn bọn họ, có thể nói chỉ cần Tần Trần vừa xuất hiện thì sẽ bị bọn hắn phát hiện.

- Đáng tiếc, ban đầu tất cả bảo vật trên người người này đều thuộc về lão phu. Thế nhưng một khi thông báo cho hội trưởng đại nhân thì ta chỉ có thể nhận được phần nhỏ trong đó mà thôi.

Thậm chí Lưu Trạch còn rất phiền muộn, sau khi thông báo cho hội trưởng, hắn không còn cách nào có được đại bộ phận lợi ích trên thân Tần Trần và Hắc Nô nữa. Vật như Thiên Ma Phiên hắn đã sớm ngấp nghé từ lâu, nếu như thứ này bị hội trưởng phát hiện thì cũng sẽ không tới phiên hắn sử dụng.

Chỉ là bây giờ vì chém giết Tần Trần và Hắc Nô, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Trong lúc suy nghĩ, trong nháy mắt thân thể Lưu Trạch đã phóng lên cao, bay vút về phía ngược lại, trong lòng giận dữ không thôi.

- Muốn đi sao?

Tần Trần cười nhạt, đối phương muốn giết hắn thì giết, muốn đi thì đi, nào có chuyện tốt như vậy chứ?

- Huyễn Cấm Tù Lung!

Ánh mắt nheo lại, một cỗ tinh thần lực trùng kích mạnh mẽ bắn về phía Lưu Trạch.

- Tinh thần lực công kích?

Vốn Lưu Trạch tưởng rằng bằng vào tốc độ của bản thân hắn, một khi hắn muốn đi thì Tần Trần không thể nào đuổi kịp được. Thế nhưng đột nhiên lại có một cơn lốc tinh thần kinh khủng xông vào trong đầu hắn, khiến cho hắn cảm thấy suy nghĩ trong đầu trì trệ. Mà thân thể như bị kéo vào một cái ma quật u ám, rộng lớn, làm cho trong lòng hắn kinh hãi không thôi.

Lưu Trạch biết rõ đây là tinh thần công kích, hơn nữa còn là tinh thần công kích cực kì khủng bố, thậm chí đẳng cấp của cỗ tinh thần trùng kích này còn đạt đến cấp bậc lục giai. Nếu không thì cũng không thể tạo thành ảnh hưởng khổng lồ như vậy đối với tri giác của hắn.

- Sao có thể? Rõ ràng cảnh giới của người này mới là Vũ Tông, làm sao lại có tinh thần công kích đáng sợ như thế cơ chứ? Điều này không có khả năng!

Trong lòng Lưu Trạch chấn động mãnh liệt, như là nổi lên sóng to gió lớn. Thế nhưng giờ này khắc này hắn cũng không quản được nhiều như vậy, hắn thừa dịp ý thức của mình còn tỉnh mà thúc giục chân lực. Phốc một cái, hắn phun một ngụm máu lên phía trên Ly Khám Thánh Kính trong tay, sau đó điên cuồng công kích về phía Tần Trần.

-Ầm!

Một đạo ánh sáng lộng lẫy mang theo khí tức hủy diệt cổ xưa, giống như là một dải ngân hà xuất hiện trong không trung, trong nháy mắt đánh vào trên thân Tần Trần.

- Tiểu tử, là ngươi ép ta đó!

- Hàn băng, bạo cho ta!

Đồng thời hắn cũng nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt trường thương trong tay hắn như là vỡ ra. Từ trên trường thương đột nhiên có vô số phù văn sáng lên, mỗi một đạo phù văn đều ẩn chứa khí tức kinh khủng, đồng thời còn bộc phát ra vô số đạo tàn ảnh kinh người.

Trong khoảnh khắc, vô số mảnh vụn trường thương sặc sỡ lóa mắt mang theo tiếng rít sắc bén chói tai xuất hiện, điên cuồng kéo về phía Tần Trần, mạnh mẽ không gì sánh được. Mỗi một đạo đều có thể so với một kích toàn lực của Lưu Trạch trước đó, cường hãn tới mức làm cho người ta cảm thấy biến thái.

Những mảnh vụn trường thương này, chẳng những ẩn chứa tiếng rít chói tai mà còn có một loại tiếng rít sắc bén vang vọng trong đất trời, quanh quẩn ở bên tai Tần Trần, như là có thể đánh bay linh hồn của người khác ra ngoài vậy.

- Đây là bảo binh gì vậy? Không ngờ lại còn có trận pháp phong ấn phù văn?

Tần Trần kinh hãi, thương ảnh ngập trời cùng với quang mang chiếu sáng làm cho Tần Trần cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Dường như công kích này có thể uy hiếp được sinh tử của hắn.

Trong lúc nguy cơ, mặt Tần Trần không đổi sắc, thanh kiếm rỉ thần bí trong tay đột nhiên bay ra ngoài.

- Ngự Kiếm Thuật!

Đinh!

Thanh kiếm rỉ thần bí cổ xưa xuyên qua hư không, mang theo một đạo kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt chém lên trên Ly Khám Thánh Kính. Kiếm ý mạnh mẽ tuôn ra, thình thịch một tiếng, đánh cho Ly Khám Thánh Kính của Lưu Trạch chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có.

Đồng thời trong tay Tần Trần cũng có một cái hồ lô màu đen xuất hiện, phía trên hồ lô màu đen có vô số Phệ Khí nghĩ và Hỏa Luyện trùng tuôn ra. Thương ảnh ngập trời đang bao phủ Tần Trần bị Phệ Khí nghĩ điên cuồng thôn phệ liên tiếp tan rã, ngay sau đó vô số Phệ Khí nghĩ và Hỏa Luyện trùng bao phủ chung quanh thân thể Lưu Trạch.

- Đây là thứ quỷ gì? Cút ngay cho ta!

Nhìn thấy đòn sát thủ mà mình liều mạng đánh ra cũng bị Tần Trần nghiền nát một cách đơn giản, hơn nữa thủ đoạn của Tần Trần còn liên tiếp xuất hiện, phi kiếm cường đại đến mức biến thái cùng với đám trùng bay ngập trời bao quanh người hắn. Có thể thấy được trước đó đối phương không có ý định lấy ra mấy thứ này. Chuyện này làm cho trong lòng Lưu Trạch cảm thấy sợ hãi.

Hắn điên cuồng vung vẩy trường thương, cố gắng đánh bay đám trùng đầy trời này, thế nhưng chỉ là vô dụng. Những con phi trùng này cường hãn tới mức đáng sợ. Dùng lực công kích của hắn, khi đánh trúng lại chỉ phát ra tiếng leng keng, không giết chết được mấy đầu, ngược lại còn làm cho những đầu phi trùng này điên cuồng thôn phệ chân lực và hàn băng chi khí trên người hắn, mà bản thân hắn lại không ngăn cản được một chút nào.

- Linh trùng kỳ dị biến thái như vậy, ngươi là... Huyết Trùng Nhân Ma?

- Không đúng, đồn rằng Huyết Trùng Nhân Ma chỉ là Vũ Tông ngũ giai, hơn nữa cũng không phải là một thiếu niên, ngươi là ai?

Lưu Trạch gầm lên một tiếng, ở dưới nguy cơ sinh tử, rốt cuộc hắn cũng thất thố. Hắn điên cuồng lui lại, cố gắng thoát khỏi vòng vây của quần trùng.

- Ta là ai, ngươi không có tư cách biết, chết đi!

Đã tới mức này, Tần Trần há có thể để cho đối phương chạy trốn cơ chứ? Tinh thần lực được thúc giục tới mức tận cùng, thanh kiếm rỉ thần bí lại lần nữa bổ ra, kiếm quang mang theo sát ý vô tận chém xuống.

Lưu Trạch cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên thanh kiếm rỉ thần bí, sắc mặt hắn trắng bệch, tay vội vàng lấy ra một tấm thuẫn. Rắc một tiếng, tấm thuẫn này chỉ ngăn cản được thanh kiếm rỉ thần bí trong chớp mắt là đã bị chém thành hai đoạn.

Phốc...

Tiếng kiếm khí chém vào máu thịt vang lên, trong nháy mắt cánh tay bên trái của Lưu Trạch bị chém bay ra ngoài, máu tươi bắn tứ tung. Lưu Trạch kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp nói ra lời cầu xin tha thứ thì Phệ Khí nghĩ và Hỏa Luyện trùng đầy trời đã bao phủ lấy hắn. Ngay sau đó lại có một đạo kiếm quang càng hung hiểm hơn chém lên người hắn, làm cho hắn hóa thành hư vô.

Sau một khắc, trùng quần đầy trời trở lại hồ lô màu đen, trong tay Tần Trần cũng xuất hiện một thanh trường thương, một chiếc gương cổ cùng một chiếc nhẫn trữ vật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)