Vũ Thần Chúa Tể

Chương 603: Vũ tôn ý cảnh

Chương Trước Chương Tiếp

Trên bầu trời.

Đầu của Cưu Ma Tâm phóng lên cao vẫn đang mở to hai mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Trong lúc máu tươi bắn tứ tung, ánh mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ hoảng sợ, hiển nhiên cho tới lúc chết hắn cũng không ngờ rằng, bản thân mình lại bị một kiếm của Tần Trần chém chết.

Mà sau khi Tần Trần chém ra một đạo kiếm quang thì hắn cũng thuận tay thu hồi nhẫn trữ vật. Kiếm quang lóe lên, trong nháy mắt đầu của Cưu Ma Tâm đã bị một đạo kiếm khí cắt vỡ, hóa thành bọt máu.

Lúc này nửa đoạn dưới thân thể Cưu Ma Tâm vẫn còn đứng ở trên mặt đất, mãi đến khi Tần Trần làm xong những động tác này mà vẫn chưa đổ ập xuống đất.

Cách đó không xa, khóe miệng đang nở nụ cười của Lưu Trạch cứng lại, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh sợ.

Hắn cũng không ngờ rằng, Cưu Ma Tâm lại không phải là đối thủ của Tần Trần, trong vòng một chiêu đã bị tiểu tử này chém giết.

Điều này sao có thể được chứ?

- Trần thiếu, ngươi đột phá rồi sao?

Hắc Nô cũng đờ đẫn, miệng bật thốt lên một tiếng.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, khí tức trên thân Tần Trần so với trước lúc tách ra đã mạnh hơn rất nhiều, rõ ràng đã bước vào cảnh giới Vũ Tông.

Chẳng lẽ Trần thiếu đã thu được Khổ Vận Chi, đồng thời còn dùng rồi sao?

Trong lòng Hắc Nô lập tức kinh hỉ.

Đối với thực lực của Tần Trần, hắn cũng không quá hiểu rõ. Trước đây khi còn là Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong thì đối phương đã có thể lợi dụng trận pháp, vây khốn bản thân hắn là ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong rồi.

Hôm nay, sau khi đột phá Vũ Tông, tu vi tất sẽ tăng mạnh.

Tuy chưa hẳn đã là đối thủ của Lưu Trạch, thế nhưng một khi hai người liên thủ, không hẳn đã không thể chạy thoát được khỏi tay Lưu Trạch.

- Tốt tốt, hóa ra ngươi là Vũ Tông ngũ giai trung kỳ đỉnh phong, trước đó ngươi luôn ẩn giấu thực lực, hay cho thủ đoạn ti tiện!

Lúc này Lưu Trạch đã phục hồi tinh thần, hắn dữ tợn gào lên một tiếng.

Tần Trần không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay thì khí tức ngũ giai trung kỳ đỉnh phong trên thân đã lộ ra, không thể che dấu được nữa.

Cũng khó trách Cưu Ma Tâm lại bị giết chết chỉ trong một kiếm, lấy có tâm đấu với kẻ vô tâm, dưới sự khinh thường, đương nhiên Cưu Ma Tâm sẽ bị ám toán rồi.

- Hôm nay nếu lão phu không giết ngươi thì lão phu không phải là Lưu Trạch, đi chết đi!

Trong tiếng hét lớn, trong tay Lưu Trạch đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương lạnh lẽo, trường thương lạnh lẽo hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, trong nháy mắt quét về phía Tần Trần.

Tần Trần trẻ tuổi như vậy mà đã là Vũ Tông ngũ giai trung kỳ đỉnh phong, cho nên sát ý trong lòng Lưu Trạch cũng được đẩy lên tới mức tận cùng.

Thiên tài bực này, thậm chí còn đáng sợ hơn người của Cốc Phong thương hội bọn hắn, tất nhiên phía sau sẽ có một thế lực to lớn, cực kỳ kinh người mới bồi dưỡng ra được thiên tài như vậy.

Hiện tại coi như song phương đã kết thành thù hận, vì vậy cho dù hắn phải liều cái mạng già này thì cũng phải chém giết hai người này ở đây. Bằng không một khi để cho hai người này trốn thoát, đến lúc đó người chết sẽ là Lưu Trạch hắn.

Ầm!

Trong nháy mắt, thương ảnh màu trắng đầy trời mang theo khí tức lạnh lẽo kinh người hóa thành giao long cuồn cuộn, thương ảnh còn chưa đánh trúng thân thể Tần Trần thì nhiệt độ chung quanh đã nhanh chóng hạ xuống, dường như ngay cả không khí trong Hắc Tử Chiểu Trạch này cũng sắp bị đóng băng vậy.

- Đây là bảo binh lục giai? Không được, Trần thiếu, nhanh lui lại!

Hắc Nô vội vàng kinh hô một tiếng, thúc giục Thiên Ma Phiên, cố gắng ngăn cản đạo thương ảnh kinh khủng này.

Hắc Nô kiến thức rộng rãi, từ khí thế là hắn có thể nhìn ra được trường thương lạnh lẽo trong tay Lưu Trạch tuyệt đối là bảo binh lục giai. Chỉ có bảo binh lục giai thì mới có thể phóng ra được khí tức lạnh lẽo kinh khủng như vậy. Ngay cả Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong như hắn, còn chưa bị đánh trúng mà đã có cảm giác lạnh lẽo như bị đóng băng rồi.

Một kích như thế, một khi đánh trúng Trần thiếu, cho dù thiên phú của Trần thiếu cao tới đâu thì cũng khó thoát khỏi kết cục bị trọng thương, thậm chí là mất mạng.

Trong tiếng kinh hô, Thiên Ma Phiên run lên, vô số ma khí màu đen điên cuồng cuồn cuộn, liên tiếp bành trướng, hiển nhiên là muốn xông ra khỏi vòng vây của đám ánh sáng màu trắng, đồng thời còn muốn ngăn cản cỗ khí tức lạnh lẽo này ăn mòn.

Chỉ là Hắc Nô vừa mới động thì Lưu Trạch đã cười lạnh một tiếng, dường như hắn cũng dự liệu được Hắc Nô sẽ có hành động như vậy. Quang mang ở phía trên Ly Khám Thánh Kính trong tay hắn cũng nhanh chóng tăng vọt.

Rầm rầm rầm rầm Ầm!

Ở dưới quang mang màu trắng điên cuồng chiếu rọi, Hắc Nô lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, thương thế vốn đã khôi phục nhờ sự trợ giúp của đan dược lại một lần nữa nặng hơn, làm cho khóe miệng hắn có máu tươi tràn ra.

Lúc này Hắc Nô mới hiểu được chênh lệch giữa Vũ Tôn lục giai và Vũ Tông ngũ giai thế nào. Hiển nhiên trước đó Lưu Trạch vẫn chưa dùng toàn lực, bằng không dựa vào Ly Khám Thánh Kính và thanh trường thương lục giai này đối phương hoàn toàn có thể chém giết được hắn.

Thế nhưng hắn cắn răng, thân thể vẫn bất động như núi, điên cuồng thúc giục Thiên Ma Phiên, ánh mắt tràn ngập vẻ dữ tợn. Hiển nhiên cho dù hắn có chết thì hắn cũng không muốn Tần Trần phải chịu công kích kinh khủng như thế này.

Đồng thời hắn cũng sợ hãi rống to một tiếng Tần Trần:

- Trần thiếu, để ta ngăn chặn hắn, ngươi rời khỏi nơi này trước đi!

- Muốn đi sao?

Lưu Trạch cười lạnh một tiếng, trường thương lạnh lẽo trong tay hắn vung vẩy tạo thành một đám mây mù màu trắng, hàn khí kinh người như như là thực thể hoàn toàn phong bế không gian xung quanh.

Giờ khắc này, sương mù lạnh lẽo ở bốn phía tạo thành một biển băng, ở dưới sự khuấy động của trường thương lạnh lẽo không ngừng vang lên tiếng ken két. Hiển nhiên ngay cả không khí chung quanh cũng đã bị đóng băng, trên bầu trời xuất hiện vô số vụn băng, vô số sương mù màu trắng đan với nhau vào một chỗ, mang theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tần Trần.

Sắc mặt Hắc Nô đại biến, một kích này của Lưu Trạch quá mạnh, thậm chí hắn còn có cảm giác hoàn toàn bị vây khốn. Hắn có thể cảm nhận được, nếu như hắn bị một thương này đánh trúng, cho dù là có Thiên Ma Phiên thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí là mất mạng. Huống chi là Trần thiếu vừa mới đột phá cảnh giới Vũ Tông cơ chứ?

- Trần thiếu, mau lui lại!

Ánh mắt hắn trở nên kiên quyết và dữ tợn không gì sánh được, Hắc Nô nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể chợt lao tới trước mặt Tần Trần. Hiển nhiên hắn muốn ngăn cản thương này thay cho đối phương.

Chỉ là không đợi hắn đi tới trước mặt Tần Trần thì đã nhìn thấy Tần Trần đột nhiên quay đầu lại, nét mặt có chút không vừa lòng. Ánh mắt bình tĩnh không có vẻ kinh hoảng, thứ có trong mắt hắn chỉ là ý trách cứ nồng đậm mà thôi.

- Hắc Nô, ta bảo ngươi chữa thương thì ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh chữa thương đi. Gia hỏa kia giao cho bản thiếu là được, ngươi làm loạn như vậy làm gì chứ?

Làm… loạn?

Hắc Nô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống, trong lòng sắp phát khóc.

Trần thiếu, ta đang sợ ngươi gặp nguy hiểm, đang phòng thủ thay ngươi a, mà ngươi lại chế giễu, nói là ta làm loạn!

Lời này thực sự quá là đả kích người khác.

Hắc Nô phiền muộn nhưng cũng không nói gì, Lưu Trạch nghe vậy tức giận tới mức nổ phổi, đồng thời cũng cười lạnh một tiếng.

Không biết tiểu tử này từ nơi nào tới mà lại không biết trời cao đất rộng như vậy, đã như vậy thì hắn sẽ thành toàn cho đối phương.

Hắn điên cuồng thúc giục chân lực trong cơ thể, giờ khắc này hàn khí đầy trời điên cuồng bộc phát, bao phủ toàn bộ thương ảnh của hắn, dường như có thể đâm thủng tất cả vậy.

Đặc biệt là cỗ lực lượng giam cầm kia cũng bộc phát đến mức đáng sợ, làm cho người ta không có chỗ tránh né.

Nếu như là Vũ Tông phổ thông có mặt ở đây, đừng nói là ngăn cản, coi như muốn rút lui cũng là một chuyện khó khăn. Những khí tức lạnh lẽo này phong tỏa bốn phía, làm cho người ta không có chỗ để lui lại.

Nhưng tầm mắt của Tần Trần thế nào chứ? Chiêu này vận dụng hàn băng ý cảnh, là loại lực lượng mà tôn cảnh Vũ Tôn mới có. Thế nhưng ở trong mắt người kiếp trước là Vũ Hoàng đỉnh phong như Tần Trần mà nói, quả thực là đầy rẫy sai sót, khắp nơi đều có chỗ sơ hở.

Ầm!

Thân thể run một cái, trực tiếp đánh bay Hắc Nô từ trong cỗ khí tức lạnh lẽo này ra ngoài, khi cỗ khí tức lạnh lẽo kia bao phủ Tần Trần thì hắn cũng tế ra Thanh Liên Yêu Hỏa, đồng thời thanh kiếm rỉ thần bí trong tay cũng chém ra một kiếm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)