Thiếu niên này đã cướp đi tất cả mọi thứ của hắn, cướp Thanh Liên Yêu Hỏa của hắn.
Vì vậy hắn mới điên cuồng truy tung Tần Trần.
Ở trong mắt hắn, không được phép để Thanh Liên Yêu Hỏa mất đi, đây là hy vọng duy nhất có thể giúp hắn báo thù.
Nhưng cuối cùng, không những hắn không thể đoạt lại Thanh Liên Yêu Hỏa được mà còn trở thành tù nhân của Tần Trần.
Giữa lúc hắn tuyệt vọng thì...
Tần Trần lại cho hắn một sự lựa chọn, lựa chọn làm nô bộc cho Tần Trần.
Hắn bị ép phải chấp nhận, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sự cường đại của Tần Trần lại khiến cho hắn lần nữa nhìn thấy hy vọng báo thù.
Vì vậy tâm tính của hắn thay đổi, cam tâm tình nguyện đi theo Tần Trần, không chỉ bởi vì Tần Trần có thể giúp hắn đột phá, mà còn bởi vì Tần Trần đã làm cho hắn nhìn thấy hy vọng báo thù.
Hắn tình nguyện vứt bỏ tất cả, cho dù là sau khi chết rơi vào địa ngục thì hắn cũng không hối tiếc.
Nhưng hiện giờ...
Tất cả sắp kết thúc rồi.
Ầm!
Đao khí màu đen bao phủ tất cả, giống như đại dương kéo tới.
Hắc Nô dốc hết sức lực ngăn cản, thế nhưng Thiên Ma Phiên bị khắc chế, chân lực trong cơ thể hắn cũng không còn lại quá nhiều.
Nước mắt từ khóe mắt hắn lặng lẽ chảy xuống.
Từ đêm bị diệt tộc kia, từ cái đêm không nhìn thấy hy vọng kia, từ đêm khóc tới mức ngất đi kia, mấy chục năm qua hắn chưa từng rơi lệ thêm một lần nào nữa, thế nhưng hiện giờ hắn lại khóc.
- Xin lỗi, phụ thân, xin lỗi, mẫu thân, xin lỗi, muội muội, xin lỗi, mọi người...
Hắc Nô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống.
Cuối cùng, khóe miệng hắn nở một nụ cười thê lương.
- Không ngờ Huyết Trùng Nhân Ma ta suốt đời làm ác, làm nhiều chuyện xấu như vậy, vì sinh tồn mà thủ đoạn gì cũng dùng tới. Không ngờ đến cuối cùng, ta lại trở thành một người trung nghĩa.
Hắn đau khổ cười lớn, ở dưới ánh đao kinh khủng kia, hắn nhắm mắt lại.
- Ha ha ha, ngươi cũng biết vô vọng cho nên tình nguyện chấp nhận cái chết sao? Yên tâm, tuy ngươi không muốn nói ra tung tích của tiểu tử kia, thế nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được hắn. Đến lúc đó chúng ta sẽ đưa hắn cùng xuống địa ngục với ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Hắc Nô, trong lòng Thị Huyết Ma Nhân cảm thấy thỏa mãn vô cùng, chiến đao trong tay liều lĩnh chém xuống.
Mắt thấy ánh đao màu đen sắp bổ trúng Hắc Nô thì…
Đột nhiên có một đạo thanh âm vang lên…
- Ai dám giết nô bộc của ta?
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên ở bên tai Thị Huyết Ma Nhân, ngay sau đó có một đạo kiếm quang sắc bén như là thiên ngoại phi tiên từ phía chân trời đằng xa bắn tới.
Ánh kiếm này sắc bén không gì sánh được, mang theo uy thế kinh khủng có thể xuyên thủng tất cả, trong nháy mắt chém đi tới trước mặt Thị Huyết Ma Nhân.
- Ai?
Thị Huyết Ma Nhân kinh hãi, trong lúc nguy cấp vội vàng thúc dục chiến đao trong tay, mạnh mẽ chém về phía đạo kiếm quang sắc bén mới xuất hiện kia.
Ầm!
Trong nháy mắt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ở trong phiến thiên địa này, kiếm khí kinh khủng ẩn chứa lực lượng hủy diệt tất cả tràn vào trong cơ thể Thị Huyết Ma Nhân, đánh bay hắn ra ngoài, làm cho miệng hắn phải phun ra một ngụm máu.
- Là ai?
Thị Huyết Ma Nhân kinh hãi, Lưu Trạch ở cách đó không xa cũng quay đầu nhìn về nơi kiếm quang xuất hiện.
Sưu!
Ở trong ánh mắt của hai người có một đạo thân ảnh đang nhanh chóng tới gần, nhanh như thiểm điện, lúc đầu còn cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong chớp mắt đã đến chiến trường, đứng ở trước mặt Hắc Nô.
Chính là Tần Trần một đường vội vã chạy tới đây.
Trước đó, tuy là Tần Trần chưa chạy tới nơi này, thế nhưng hắn lại biết, đồng thời cũng đã dò xét tình huống ở bên này, cho nên hắn cũng biết lựa chọn của Hắc Nô.
- Trần... Trần thiếu...
Vốn Hắc Nô cho là mình sẽ phải chết, thế nhưng lúc này đột nhiên hắn được một cỗ chân lực hùng hậu bao phủ. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Tần Trần cầm thanh kiếm rỉ thần bí trong tay, ngạo nghễ ở trước người của hắn.
Hắn không kìm lòng nổi mà phải thốt lên một tiếng, vành mắt ướt át.
- Hắc Nô, ngươi làm rất tốt, chuyện kế tiếp giao cho Bản thiếu đi, ngươi cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Tần Trần nhìn Hắc Nô, trong tay xuất hiện mấy viên đan dược, nhanh chóng ném vào trong tay Hắc Nô.
Sau khi Hắc Nô nuốt đan dược xong, hắn không rời khỏi nơi này mà khẩn trương nhìn Tần Trần rồi nói:
- Trần thiếu cẩn thận, Lưu Trạch này rất là lợi hại, Ly Khám Thánh Kính trong tay hắn hoàn toàn áp chế Thiên Ma Phiên của ta, ngươi mau trốn đi, không được để Ly Khám Thánh Kính của hắn bao vây...
- Là ngươi!
Sau khi nhìn thấy Tần Trần, trên mặt Lưu Trạch và Cưu Ma Tâm hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, bọn họ không nghĩ tới Tần Trần này lại tự đưa mình tới cửa.
- Hay cho tiểu tử nhà ngươi, thật là lớn mật, nếu đã đến thì đừng đi nữa.
Vẻ mặt Lưu Trạch dữ tợn nói:
- Ở trước mặt Lưu Trạch ta, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội để chạy trốn sao?
Tần Trần cũng không để ý tới Lưu Trạch mà chỉ nói với Hắc Nô:
- Ngươi nhanh qua bên cạnh chữa thương đi. Hai người này cứ giao cho ta, ngươi yên tâm, hai người bọn họ dám đụng đến nô bộc của Tần Trần ta, chẳng lẽ bọn họ không biết nô bộc của Tần Trần ta, trừ chính bản thiếu ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thể động vào hay sao?
Tay Tần Trần cầm thanh kiếm rỉ thần bí, khí tức vô cùng lạnh lẽo.
Lưu Trạch và Cưu Ma Tâm đều sửng sốt.
- Ha ha ha.
Cưu Ma Tâm cười ha hả, như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười vậy, hắn nhìn về phía Lưu Trạch chắp tay nói:
- Lưu hội trưởng, cứ giao tiểu tử này cho thuộc hạ, thuộc hạ rất muốn nhìn một chút. Để xem một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn thì có năng lực gì mà lại dám nói ra lời cuồng vọng như vậy chứ.
Vừa dứt lời, không chờ Lưu Trạch trả lời thì Cưu Ma Tâm đã cầm chiến đao giết qua chỗ Tần Trần.
Theo hắn, không có Hắc Nô bảo hộ, dù một thiếu niên mười mấy tuổi như Tần Trần có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa thì có thể mạnh tới mức nào chứ, chỉ một đao mà thôi. Trước đó bọn họ kiêng kỵ Tần Trần chẳng qua là kiêng kỵ bối cảnh của Tần Trần mà thôi.
Ầm!
Trong tiếng cười lớn, trong nháy mắt chiến đao màu đen của Cưu Ma Tâm đã chém tới đỉnh đầu Tần Trần.
- Ban đầu khi ở Hắc Chiểu quảng trường bản thiếu đã tha cho ngươi một mạng. Nếu như ngươi đã không muốn giữ cái mạng chó của mình, như vậy Bản thiếu sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi.
Tần Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo không gì sánh được, trong nháy mắt khi Cưu Ma Tâm xuất thủ thì hắn cũng chém ra một kiếm.
- Ha ha ha, tiểu tử thối, ngươi muốn đấu đao pháp với lão phu sao?
Cưu Ma Tâm cười gằn, chân lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, trong nháy mắt chiến đao trong tay hắn phát ra tiếng rít, như là quỷ khốc thần sầu. Đao ý kinh khủng phóng lên cao tạo thành một vòng xoáy kinh người bằng đao khí, như là muốn thôn phệ tất cả vậy.
Cưu Ma Tâm đang nghĩ tới cảnh tượng Tần Trần chết không toàn thây khi đao này rơi xuống.
Chỉ là sau khi công kích chém xuống thì sắc mặt của hắn lại đột nhiên biến đổi.
Một cỗ kiếm ý kinh người tập kích tới, trong nháy mắt đã xông qua khí tức do đao ý của hắn phóng ra. Cỗ kiếm ý kia, sắc bén kinh người, giống như là một gã kiếm khách tuyệt thế đang thi triển ra một kiếm kinh hãi thế tục nhất trong đời của đối phương vậy.
Phanh!
Đao khí do Cưu Ma Tâm phóng ra giống như bọt biển, yếu đuối bất kham vậy, không ngừng vỡ nát ở dưới kiếm khí kiên cố vô cùng, ầm ầm, toàn bộ vòng xoáy đao khí ầm ầm vỡ nát. Ngay sau đó, trong phút chốc lại có một đạo kiếm quang sắc bén đến mức tận cùng xuất hiện ở trước mặt của hắn.
- Không tốt...
Tim Cưu Ma Tâm đột nhiên giật thót lên, sắc mặt kinh hãi, vội vàng ngăn cản, người lui về phía sau.
Thế nhưng đạo kiếm quang kia quá nhanh.
Phốc phụt!
Kiếm ảnh xẹt qua, hai mắt Cưu Ma Tâm trợn lên, tràn ngập vẻ kinh sợ. Mà thân thể đang lùi lại cũng bỗng dưng dừng lại.
Một cái đầu phóng lên cao, máu tươi trong nháy mắt bắn ra xa mấy trượng, nhuộm đỏ cả trời cao.