Sau đó Tần Trần kinh ngạc và càng thấy buồn cười hơn. Bởi vì lúc này hắn mới nhìn thấy Chân thạch vốn chất đống như núi bên cạnh mình đã bị tiêu hao sạch...
Nghĩ tới đây, Tần Trần âm thầm thở dài. Vốn tưởng rằng cướp đoạt nhiều Chân ở trên người của người khác thạch như vậy, đã hoàn toàn đủ cho bản thân đột phá, lại không ngờ mức tiêu hao kinh khủng như vậy.
Thật may là mình còn có Ô Lãm Căn này cùng linh dược trân quý, làm cho mình trong lúc đột phá không bị kiềm hãm, bằng không, nếu bởi vì thu nhận chân khí thiên địa không đủ mà dẫn tới tu vi tạm dừng, đó mới là chuyện đáng phiền muộn.
Chỉ có điều trong lòng Tần Trần cũng chấn động, tại sao mức tiêu hao khi mình đột phá lại kinh khủng như vậy?
Nhiều Chân thạch như vậy, hắn đã từng có suy tính, đừng nói từ Huyền cấp tứ giai đột phá Vũ Tông, cho dù là từ Vũ Tông đỉnh phong đột phá cảnh giới Vũ Tôn cũng thừa sức, nhưng không ngờ vẫn bị bản thân dùng hết.
Khả năng Cửu Tinh Thần Đế Quyết hấp thu Chân thạch quả thực biến thái.
Đây vẫn chỉ là từ tứ giai đột phá ngũ giai, nếu sau này đột phá Vũ Tôn, Vũ Vương, thậm chí Vũ Hoàng, vậy sẽ cần bao nhiêu Chân thạch chứ?
Chỉ mới nghĩ đến đó, Tần Trần đã thấy đau đầu.
- Mặc kệ, xe đến trước núi ắt có đường, lấy thực lực ta, sao có thể chỉ bởi vì một ít Chân thạch mà bị làm khó được.
Chợt Tần Trần lại thấy thư thái, hắn chính là đại sư huyết mạch, đại sư luyện được cùng với luyện khí, đại sư luyện trận, kiếm tiền với hắn cũng không phải là việc gì khó, chẳng qua bây giờ thời gian của hắn tương đối eo hẹp, không thể bỏ ra quá nhiều.
- Đã đến lúc rồi.
Sau khi thu dọn mọi thứ ở đó, thân hình Tần Trần thoáng cái đã bay thẳng đến trên trần của di tích dưới lòng đất.
Trong nháy mắt, có một cảm giác không gian đảo ngược sinh ra, tõm một cái, Tần Trần lập tức phát hiện mình rơi vào trong hồ nước trước đó.
Hồ này vô cùng lạnh lẽo kèm theo hơi lạnh.
Tần Trần cũng rất vui mừng, dù sao trên người có nhiều chất dơ bẩn như vậy cũng cực kỳ khó chịu, sau khi tắm rửa một lát, Tần Trần từ trong hồ phóng lên cao.
- Rầm!
Bọt nước bắn ra khắp nơi, Tần Trần nhìn hai tay mình, phát hiện bản thân dường như đã trắng hơn nhiều, đứng ở bên hồ nhìn lại trong hồ, chỉ thấy thân thể mình giống như ngọc Dương Chi, có thể nói là —— băng cơ ngọc cốt!
- Phụt!
Tần Trần suýt nữa phun ra máu, cảm giác hơi sửng sốt, quả thực giống như đứng trong gió.
Thiếu niên đẹp trai trong hồ là ai vậy?
Tần Trần trước đây cũng xem như là anh tuấn tiêu sái, gương mặt cương nghị, nhưng nước da dù sao cũng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ khỏe khoắn, đặc biệt là sau khi tu luyện Bất Diệt Thánh Thể càng có khí chất độc đáo của nam nhân.
Nhưng hôm nay, làn da mềm mại trắng như ngọc, tuy gương mặt không thay đổi nhưng lại giống như trẻ hơn vài tuổi, đồng thời tăng thêm một phần tuấn mỹ.
Điều quả thực... khiến cho người ta khó có thể nhận!
- Thôi kệ, cứ như vậy đi.
Cuối cùng, Tần Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận sự thật này, sau khi thay quần áo sạch, hắn hơi nhắm mắt lại.
Trong đầm lầy Hắc Tử, gió nhẹ hiu hiu thổi bay những sợi tóc trên trán hắn. Sau một lát, hai mắt Tần Trần bỗng nhiên mở ra, bắn ra tia điện lạnh lẽo.
- Hướng kia!
Thân hình thoáng cái đã di chuyển, Tần Trần giống như tia chớp lao nhanh về phía bên trái, trong chớp mắt đã biến mất.
Lúc này, trong một đầm nước cách đó hơn ngàn dặm, Hắc Nô đang điên cuồng phát động Thiên Ma Phiên.
Trước mặt hắn, Lưu Trạch cùng Thị Huyết Ma Nhân Cưu Ma Tâm đang lạnh lùng nhìn hắn, trong tay Lưu Trạch có một mặt gương đồng cổ xưa, trên gương đồng, liên tục phát ra ánh sáng màu trắng, bao phủ Thiên Ma Phiên của Hắc Nô.
Thiên Ma Phiên trước còn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lại không thể chống đỡ. Dưới ánh sáng trắng của chiếc gương chiếu xuống, nó lại không ngừng phát ra những tiếng nghẹn ngào, điên cuồng chuyển động vặn vẹo, cố gắng lao ra khỏi ánh sang trắng bao phủ, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được.
- Đừng uổng phí khí lực nữa, Ly Khám Thánh Kính này của ta chính là bảo vật chí dương chí cương chuyên khắc loại vật âm tà như ngươi, mặc cho ngươi giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi Ly Khám Thánh Kính của lão phu bao vây. Nói đi, còn có một tiểu tử nữa rốt cuộc đi đâu. Nói ra, lão phu có thể sẽ suy nghĩ tha cho các ngươi một mạng.
Lưu Trạch đứng ở trên đồi núi, miệng cười nhạt và híp mắt nói.
- Lưu Trạch, tên ngụy quân tử nhà ngươi muốn biết Trần thiếu ở đâu à? Nằm mơ đi.
Hắc Nô cười lạnh, tức giận nói.
- Tiểu tử thối, đã đến lúc này rồi còn ở chỗ này cuồng vọng, tự tìm cái chết.
Thị Huyết Ma Nhân ở bên cạnh phẫn nộ quát một tiếng, thân hình chợt lao vào, một đao chém về phía Hắc Nô, ánh đao màu đen thoáng chốc đã biến thành thực chất, xuất hiện ở trước người Hắc Nô.
Hắc Nô thoáng biến sắc, vội vàng phát động Thiên Ma Phiên, khí đen đầy trời điên cuồng tuôn trào, cố gắng ngăn cản đao khí màu đen tấn công. Nhưng Lưu Trạch cười lạnh, sau đó phát động mặt gương cổ trong tay mạnh hơn, lập tức trấn áp sương mù màu đen quanh quẩn ở bên cạnh người Hắc Nô.
- Phụt!
Mất đi sương mù màu đen bảo vệ, Hắc Nô lập tức bị ánh đao kia chém lên trên người, một tiếng phụt vang lên, Hắc Nô kêu lên một tiếng nặng nề, ngực bắn máu ra tung toé.
- Tiểu tử, trước đây khi ngươi ở trên quảng trường Hắc Chiểu không phải rất ngông cuồng sao? Sao bây giờ lại chật vật như vậy?
Thị Huyết Ma Nhân Cưu Ma Tâm cười gằn, điên cuồng tấn công, vô số ánh đao như đại dương mênh mông tập kích tới, ép Hắc Nô phải liên tục lùi về phía sau, máu trên cơ thể không ngừng tràn ra.
Hắc Nô nhìn chằm chằm vào Cưu Ma Tâm, mặc dù là lúc này, hắn vẫn nhếch miệng cười gằn nói:
- Một phế vật, ban đầu là ai bị ta đánh tới mức sợ chết cầu xin tha thứ, bây giờ lại diễu võ dương oai? Ha ha ha, mặc kệ ngươi kêu gào thế nào, ở trong mắt ta, Thị Huyết Ma Nhân ngươi dù sao cũng chỉ là một phế vật.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Trán Cưu Ma Tâm nổi gân xanh. Cảnh tượng bị Hắc Nô đánh bay trên quảng trường Hắc Chiểu là thời điểm chật vật nhất của hắn, cũng là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn. Bây giờ Hắc Nô nhiều lần nhắc tới chỉ càng tăng thêm tức giận trong lòng hắn.
- A!
Sát cơ lạnh như băng phát ra, Cưu Ma Tâm tấn công càng thêm điên cuồng mãnh liệt, dường như không chém Hắc Nô thành vạn mảnh sẽ không bỏ qua.
Phụt phụt phụt!
Dưới những đòn tấn công điên cuồng, vết thương trên người Hắc Nô lại tăng lên, nếu hắn không phải có Thiên Ma Phiên cố chống đỡ, có lẽ đã sớm chết ở trong tay của Lưu Trạch cùng Cưu Ma Tâm.
Nhưng dù vậy, hắn rõ ràng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Thấy Hắc Nô đau khổ mà vẫn kiên trì chống đỡ, Lưu Trạch cười lạnh nói:
- Ngươi cần gì phải làm vậy, lấy tu vi của ngươi thì đi tới chỗ nào chẳng phải là một hảo hán, cần gì phải sống chết đi làm nô bộc, chỉ cần ngươi nói cho ta biết tiểu tử kia ở đâu? Ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng, Lưu Trạch ta nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi cũng không đến nổi không tin ta chứ?
Ánh mắt Lưu Trạch lập loè.
Trước đó hắn bị Hắc Nô đùa giỡn trong đầm lầy Hắc Tử, thật vất vả mới tìm ra Hắc Nô, lại phát hiện chỉ có một mình Hắc Nô, tất nhiên không vừa lòng.
Hắn biết rõ trong hai người Hắc Nô cùng Tần Trần, Tần Trần mới là chủ. Chỉ bắt được Tần Trần mới xem như không lưu lại tai họa.
Về phần những lời hắn nói với Hắc Nô tất nhiên chỉ là ngộ biến tùng quyền, một khi tìm được Tần Trần, Hắc Nô tất nhiên cũng sẽ bị giết chết, sao có thể thả cho Hắc Nô rời đi được?
Chẳng qua hắn tin tưởng, ở dưới tình huống trước mắt, Hắc Nô biết nên lựa chọn thế nào mới là chính xác nhất.