Vũ Thần Chúa Tể

Chương 60: Thua tâm phục khẩu phục

Chương Trước Chương Tiếp

- Không ổn!

Triệu Linh San không ngờ mình vừa mới ngây người thì Tần Trần đã bắt được cơ hội. Hơn nữa ra tay là sát chiêu, làm cho nàng muốn tránh cũng tránh không được, đã thấy mình sắp táng thân dưới mũi kiếm.

- Thức tinh huyết mạch... Di Hình Hoán Ảnh!

Triệu Linh San hét lớn một tiếng, đột nhiên trên người bay lên một đạo lam quang, trong nháy mắt tốc độ tăng vọt, thời khắc chỉ mành treo chuông né tránh được sát chiêu.

Vài sợi tóc từ trên trán của nàng bay xuống, là tóc mai.

Phốc!

Trường kiếm của Tần Trần chém vào mặt đất sau lưng Triệu Linh San, lưu lại một vết kiếm thật dài.

- Một kiếm vừa rồi chút nữa đã làm Linh San quận chúa thua cuộc.

- Sau đó tốc độ của Linh San quận chúa tăng lên gấp bội?

- Là huyết mạch của nàng, huyết mạch Hàn Băng tam phẩm.

Trong đám người truyền đến tiếng kinh hô, ai cũng trợn mắt há mồm, đều không dám tin vào hai mắt của mình.

Bọn họ đều nghĩ đây là một trận đấu nghiêng về một bên, không bao lâu sẽ phân ra thắng bại. Nhưng sao ngờ được trận đấu lại kịch liệt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Tần Trần và Triệu Linh San người đi ta tới, vậy mà đấu ngang bằng, nếu vừa rồi Triệu Linh San không phản ứng kịp thời, kích phát huyết mạch thì thậm chí nàng đã thua rồi.

Hí!

Giờ phúc này trên đài tiếng hít khí lạnh vang lên không dứt. Mặc dù bọn họ biết thực lực của Tần Trần không kém, nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy, vượt cấp chiến đấu mà vẫn có thể chiếm thượng phong? Hơn nữa lại dùng kiếm pháp, thứ mà Triệu Linh San am hiểu nhất.

- Ngươi rất mạnh, vừa rồi ta đã xem thường ngươi, nhưng tiếp theo sẽ không như vậy nữa, đây là huyết mạch tam phẩm của ta... Huyết mạch Hàn Băng, về sau ngươi phải cẩn thận rồi!

Thanh âm lạnh như băng vang lên, ánh mắt của Triệu Linh San ngưng trọng, lực lượng băng hàn tràn ngập cả người, có một chút bông tuyết rơi xuống.

Bá!

Nàng nâng Tinh Huy Kiếm, mũi kiếm chỉ xéo về trước, kiếm dài bốn xích ba tấc, rộng một tấc, một phần mũi kiếm lập lòe quang hoa, trở thành một mảnh u lam, toàn bộ thân kiếm hiện ra lãnh khí làm lòng người sợ hãi.

- Hàn Đông Lăng Liệt!

Huyết mạch tam phẩm vừa ra, khí thế của Triệu Linh San đại thịnh, bông tuyết rơi đầy trời, phảng phất như muốn đông cả thiên địa lại.

Tần Trần lui ra sau, xuy xuy xuy, vô số kiếm quang rơi vào dưới chân hắn, trong đó hàn băng không ngừng tràn ra, nhưng vẫn cách thân thể của Tần Trần vài bước.

- Vô ích, Đạp Tuyết Tầm Mai!

Triệu Linh San đắc thắng không tha, đột nhiên gia tăng tốc độ của kiếm khí, diễn biến ra kiếm khí vây quanh mình, từ bốn phương tám hướng bọc đánh Tần Trần, cuối cùng vây Tần Trần vào trong, tránh kiểu nào cũng không được.

- Ngươi thua.

Sau một khắc, thân hình của Tần Trần nhảy lên cao, tránh đi kiếm quang.

- Cho dù tránh thế nào thì kết cục vẫn như thế thôi!

Triệu Linh San hít sâu một hơi, hàn khí phun ra nuốt vào trên mũi kiếm, hình thành một ánh kiếm dài gần một trượng chém về phía Tần Trần trong không trung.

Lúc này Tần Trần đang ở trong không trung, căn bản không tránh được.

- Không ổn.

Sau khi ra kiếm thì nội tâm Triệu Linh San lập tức kinh hãi, một kiếm này ẩn chứa chân khí Địa cấp của nàng, lại thêm vào lực lượng huyết mạch, là một kích toàn lực. Tần Trần là võ giả Nhân cấp thì sao ngăn cản nổi?

Nhưng kiếm khí đã ra rồi thì vô lực thu hồi. Triệu Linh San chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hối hận và hoảng sợ, trơ mắt nhìn kiếm khí lượt ra, thế không thể đỡ.

- Trần nhi!

Dưới đài, Tần Nguyệt Trì cả kinh, vô thức đứng dậy.

- Tới tốt lắm!

Mắt thấy kiếm quang sắp bổ trúng Tần Trần, thì tình huống lại biến hóa.

- Bá!

Thân ở trên không trung, Tần Trần không chút kinh sợ, ngược lại cười lớn. Trong sát na trường kiếm trong tay chém ra vài kiếm, đinh đinh đinh mỗi một kiếm đều bổ vào cùng một chỗ trên Hàn Băng kiếm khí. Bởi vì ra kiếm quá nhanh. cho nên mọi người chỉ kịp nghe được tiếng kiếm minh.

- Phanh!

Sau một lác, Hàn Băng kiếm khí ẩn chứa một kích toàn lực của Triệu Linh San đã chia năm xẻ bảy, hóa thành băng tuyết đầy trời và tinh quang vẫn lạc, biến lôi đài thành một mặt sân mộng ảo.

- Sao lại thế? Một kích toàn lực của ta sao lại bị Tần Trần phá vỡ.

Triệu Linh San mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được nói.

- Quá mạnh mẽ, trong chớp mắt chém ra ba kiếm cùng vào một chỗ, dùng chấn động liên tục để chém nát công kích của Triệu Linh San, không thể tin được.

- Là bốn kiếm?

- Vì sao ta lại có cảm giác là sáu kiếm!

Mỗi người đều có cái nhìn không giống nhau, như mộng như ảo.

Nụ cười nhạt trên mặt Lý Thanh Phong cứng lại, sau đó trở nên ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Trần.

Trên mặt Vương Khải Minh luôn không biểu tình, hai mắt cũng bắn ra lệ quang.

- Tổng cộng là bảy kiếm!

Trên đài thủ tịch, trong mắt của Linh Võ Vương Tiêu Chiến bắn ra một tia tinh mang, chút nữa là đứng người dậy, một hồi lâu sau mới phun ra một ngụm trọc khí, thì thào nói.

Bổ ra bảy kiếm trong một chớp mắt, hơn nữa tốc độ thi kiếm đồng bộ với tốc độ kiếm quang bổ đến, nhãn lực như thế này thật làm cho người ta mãn nhãn.

Đây thật sự chỉ là một tên học viên Nhân cấp sao?

Tiêu Chiến và Chử Vĩ Thần nhìn nhau, trong mắt ai cũng có rung động.

- Bá!

Trên lôi đài, Triệu Linh San cũng lâm vào khiếp sợ, chờ đến khi nàng hồi phục tinh thần lại thì đã cảm thấy cổ mát lạnh, cương kiếm của Tần Trần đã gác trên cổ của nàng, lặng lẽ không tiếng động không biết xuất hiện từ khi nào.

- Ngươi thua.

Tần Trần thản nhiên nói.

Triệu Linh San nhìn Tần Trần mây trôi nước chảy đứng trước mặt, lại nhìn bảo kiếm trong tay mình, chua sót nói:

- Ta thua rồi!

Ngay cả một chiêu mạnh nhất của mình cũng bị Tần Trần phá vỡ, tiếp tục tái chiến sẽ không có ý nghĩa gì.

- Nói cho ta biết, ngươi có thi triển toàn lực hay không?

Triệu Linh San không cam lòng hỏi, nàng nhìn Tần Trần, thiếu niên này trong lòng nàng càng ngày càng thần bí. Không biết vì sao nàng lại có cảm giác Tần Trần còn chưa sử dụng toàn lực.

- Có, hoặc cũng không.

Tần Trần cho ra một đáp án lập lờ nước đôi.

Sau đó hắn thu kiếm vào vỏ, đi xuống lôi đài.

Nhưng Triệu Linh San lại như có được đáp án, lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.

Nàng thua rồi.

Nhưng thua tâm phục khẩu phục.

Khi trận đấu kết thúc thì mọi người vẫn còn chưa hồi hồn lại.

Một võ giả Địa cấp, thức tỉnh huyết mạch tam phẩm lại thua ở trong tay một võ giả Nhân cấp hậu kỳ, hơn nữa đối phương còn chưa thi triển huyết mạch.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có rất nhiều người thậm chí còn không rõ tại sao Triệu Linh San lại thua.

Có điều sau khi trận đấu này diễn ra thì đã không còn có ai dám khinh thị Tần Trần nữa. Một thiếu niên dung mạo không quá bất phàm, là tồn tại bị chê cười trong học viện, trên kỳ thi cuối năm lần này lại như một thớt hắc mã cường thế giết ra ngoài, làm cho người ta phản ứng không kịp.

Trên đài cao, Khang Vương gia khổ sáp nhìn Lương Vũ, nói:

- Lương đại sư, sao người biết tiểu nữ không bằng Tần Trần?

Lương Vũ lắc đầu, bộ dạng bình tĩnh, không nói một lời.

Khang Vương Gia không biết là trong lòng Lương Vũ cũng kinh đào hãi lãng, hồi lâu không thể bình tĩnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️