Vũ Thần Chúa Tể

Chương 594: Hắn mới là người mạnh nhất

Chương Trước Chương Tiếp

Gần như trong chớp mắt, Kỳ Ngọc Cương liền phát hiện ra mình đã mất đi quyền khống chế trận pháp, thậm chí có sát cơ vô hạn đang bắt đầu điên cuồng khởi động và nhằm vào chính mình.

- Không thể nào! Ngươi là ai chứ? Ngươi mới đạt tới Huyền cấp, làm sao có thể có trình độ hiểu biết về trận pháp sâu như vậy được.

Kỳ Ngọc Cương kinh hãi lên tiếng, vẻ mặt hoảng sợ, căn bản không thể nào tin tưởng được những điều đang xảy ra trước mắt.

Sở dĩ lão xem thường Tần Trần như vậy, hoàn toàn là bởi vì lão cảm ứng được rõ ràng khí tức trên thân của Tần Trần, xác định hắn chỉ là Huyền cấp tứ giai. Dựa theo quy luật của đại lục, cho dù trình độ của Tần Trần ở trên phương diện trận pháp cao tới đâu, tối đa cũng chỉ là Trận Pháp sư tứ giai.

Bởi vậy, trước đó Tần Trần mặc cho lão bố trí trận pháp, tuy lão cảm thấy cổ quái nhưng chỉ cho rằng trình độ trận pháp của Tần Trần không cao, không còn cách nào ngăn cản được lão mà thôi.

Nhưng bây giờ, trong chớp mắt Tần Trần đã tạo ra một trận pháp khống chế ngược, nắm quyền không chế sát trận mà lão tỉ mỉ chuẩn bị.

Trong khoảnh khắc, lão hoàn toàn hiểu rõ, Vũ giả Huyền cấp phía trước này có trình độ trận pháp còn muốn vượt xa lão, tuyệt đối không chỉ đơn giản là Trận pháp đại sư tứ giai như vậy.

Nhưng điều này sao có thể?

Trong lòng lão đang điên cuồng kêu gào.

Đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể có tu vi trận pháp này? Cho dù có luyện trận pháp từ trong bụng mẹ cũng không thể làm được tới mức này.

Con đường trận pháp vô cùng mênh mông, lão vất vả, cực khổ suốt mấy chục năm, mới trở thành một Tông sư Trận pháp ngũ giai trung kỳ, nhưng thiếu niên phía trước này rõ ràng còn chưa tới hai mươi tuổi, đồng thời chỉ là Huyền cấp Vũ giả, vậy mà ít nhất phải là Tông sư trận pháp ngũ giai đỉnh phong.

Đừng nói trước đây chưa từng thấy qua, cho dù hôm nay tận mắt nhìn thấy, Kỳ Ngọc Cương vẫn không thể tin được vào mắt mình.

Mà mấy người Cát Bằng cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, bọn họ vốn tưởng rằng Kỳ Ngọc Cương ra tay, Tần Trần sẽ lập tức ngã xuống, không nghĩ tới chỉ trong con mắt, mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi.

Mấy người hoàn toàn sửng sốt, căn bản không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Ngươi không phải là Trận pháp đại sư tứ giai, ngươi là Tông sư trận pháp ngũ giai, lúc trước ngươi nói ngươi không hiểu Lục Hợp Tế Luyện Trận căn bản là đang gạt ta!

Sau khi hết khiếp sợ, Kỳ Ngọc Cương lập tức tỉnh táo lại và nhìn chằm chằm vào Tần Trần, dữ tợn quát.

Tần Trần cười nhạt:

- Không sai, ta đúng là có biết Lục Hợp Tế Luyện Trận, chẳng những là Lục Hợp Tế Luyện Trận, thậm chí ngươi lén bố trí Phệ Chân Trận kia, ta cũng biết rất rõ ràng, chẳng qua ta không nói ra mà thôi.

- Ngươi...

Kỳ Ngọc Cương trực tiếp phun ra một ngụm máu, bản thân dĩ không ngờ lại làm ra chuyện mờ ám trước mặt một đại sư Trận pháp còn mạnh hơn mình. Bây giờ lão rốt cuộc đã biết vì sao đối phương để cho lão bố trí trận pháp mà không ra tay, bởi vì đối phương căn bản không sợ hãi.

- Tại sao lúc trước ngươi không ngăn cản ta?

Kỳ Ngọc Cương không nghĩ ra, nếu đối phương nhìn thấy rõ được kế hoạch của lão, vì sao còn có thể mặc cho lão ra tay?

Tần Trần cười nhạt nói:

- Ta nói rồi, tại sao ta phải ra tay chứ? Mấy tên này vốn đang lợi dụng ta, ngươi cùng bọn chúng chó cắn chó, ta chỉ cần ở một bên nhìn không phải tốt hơn sao?

Sắc mặt Kỳ Ngọc Cương âm trầm xuống, cuối cùng lão đã hiểu rõ, Tần Trần cùng mấy tên Cát Bằng cũng không phải cùng nhóm, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh xung đột.

Mà bản thân xuất hiện dã cho thằng nhãi này tìm được cơ hội, hắn biết rõ mình muốn đoạt được Khổ Vận Chi nhất định sẽ giết mấy Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong của đối phương trước.

Vì vậy hắn luôn nhẫn nhịn ở phía sau, chờ mình cùng mấy Vũ Tông xung đột lại ngồi làm ngư ông được lợi.

Đúng là tiểu tử hèn hạ!

Trong lòng Kỳ Ngọc Cương thấy lạnh giá, tâm cơ như vậy khiến toàn thân hắn ớn lạnh.

- Ngươi cho rằng dựa vào trận pháp vây khốn ta là có thể giết chết ta sao? Thả ta ra, ta bằng lòng giao hết đồ trên người, cũng không đối địch với ngươi.

Kỳ Ngọc Cương rất muốn giết Tần Trần, nhưng lúc này lão cũng không dám ra tay, Tần Trần thật sự là tâm cơ quá nặng, đối phương không hề sợ hãi như vậy thì khẳng định còn có hậu chiêu.

Chỉ cần lão thoát khỏi trận pháp cùng vây khốn trước, sau đó sẽ nghĩ cách nên giết Tần Trần thế nào. Lão tin tưởng lấy tu vi Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong của mình mà muốn đối phó với một Vũ giả Huyền cấp tứ giai cũng không phải là việc gì khó khăn.

- Thả ngươi à? Ngươi thấy có khả năng sao?

Tần Trần cười nhạt, hắn làm sao không biết được tâm tư của Kỳ Ngọc Cương chứ?

Tâm niệm thoáng động, sát trận khủng khiếp lập tức được khởi động, ánh sáng của trận pháp với sát khí vô số giống như đại dương cuốn về phía Kỳ Ngọc Cương.

Kỳ Ngọc Cương không nghĩ tới Tần Trần nói ra tay liền ra tay, trong nháy mắt khi trận pháp được khởi động, chợt ném ra mấy cờ trận trong tay.

Sau khi cờ trận kia rơi vào trong trận pháp, lập tức phát ra từng đợt ánh sáng, khiến cho uy thế của sát trận yếu đi vài phần, đồng thời toàn thân láo hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, giơ cao thanh kiếm mảnh lập tức đâm về phía Tần Trần.

- Vèo!

Một ánh kiếm chói lòa hóa thành dải cầu vồng chợt đâm vào trời cao, xuất hiện ở phía trước Tần Trần.

- Chết!

Sắc mặt Kỳ Ngọc Cương dữ tợn, hét lên một tiếng, chợt nghe có tiếng nổ vang, chân lực trên người lão sôi trào, lực lượng huyết mạch trong cơ thể được phát động đến mức tận cùng, bây giờ đã phát ra tất cả lực lượng chiến đấu rồi.

Lão biết rõ, ở trong sát trận ngũ giai này, lực lượng chiến đấu của lão sẽ bị hạn chết rất lớn, một khi rơi vào trong biển rộng trận pháp tất nhiên sẽ rơi xuống hạ phong, chỉ có công kích và lập tức giết chết Tần Trần mới có thể đổi về quyền chủ động.

Bởi vậy vừa bắt đầu, lão gần như đã dùng hết lực lượng toàn thân.

- Đinh!

Chỉ có điều khiến cho Kỳ Ngọc Cương kinh sợ là thanh kiếm nhỏ trong tay lão sắp đâm trúng Tần Trần, đột nhiên có một ánh sét thoáng hiện, va chạm vào ánh kiếm của lão.

Ầm!

Lực lượng khủng khiếp bạo phát, Kỳ Ngọc Cương chỉ cảm thấy có một kiếm ý kinh người truyền tới, không thể đứng vững mà bay ngược lại.

Mà lúc này lão mới nhìn thấy, ngăn cản đòn tấn công của lão lại là một thanh kiếm rỉ rét trong tay Tần Trần.

Làm sao có thể?

Kỳ Ngọc Cương kinh hãi. Tần Trần có trình độ trận pháp khủng khiếp hơn lão, lão còn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng bây giờ đối phương chỉ là một Vũ giả Huyền cấp đỉnh phong lại ngăn cản một đòn toàn lực của Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong như mình lại khiến cho Kỳ Ngọc Cương có cảm giác như đang nằm mơ.

Không chỉ có lão, mấy người Cát Bằng bị nhốt ở trong trận pháp cũng trợn mắt há hốc mồm, con ngươi gần như muốn nổ tung.

Bọn họ vẫn cho rằng Tần Trần là người yếu nhất ở đây, cho nên mới không để ý tới Tần Trần, thậm chí đe doạ hắn phá giải trận pháp, bây giờ mới hiểu được trước đây thằng nhãi này vẫn một mực giả heo ăn thịt hổ, thực lực lại mạnh tới mức đáng sợ.

Hắn mới là người mạnh nhất.

- Đi!

Gần như chỉ một kiếm, trong lòng Kỳ Ngọc Cương đã hoàn toàn nhận thức được rõ tình hình, lão biết mình muốn giết chết Tần Trần ở trong sát trận căn bản là chuyện không có khả năng, Tần Trần mạnh vượt xa dự đoán của lão.

Trong lúc nguy cấp, cũng chỉ có thể thoát khỏi sát trận trước rồi tính.

Kỳ Ngọc Cương nghĩ tới đây liền xoay người muốn xông ra khỏi sát trận, tuy sát trận này bị Tần Trần khống chế được, nhưng dù sao cũng do lão bố trí nên hiểu rất rõ về kết cấu của toàn bộ sát trận, lão muốn từ trong đó xông ra cũng không phải là chuyện không làm được.

- Muốn đi à?

Nhưng Tần Trần làm sao có thể để cho Kỳ Ngọc Cương chạy thoát được?

Hắn lại ném ra mấy cờ trận vào bên ngoài sát trận, ánh sáng chớp hiện, trong nháy mắt lại xuất hiện một khốn trận.

Đồng thời trong tay Tần Trần đột nhiên xuất hiện một hồ lô màu đen, phía trên hồ lô màu đen phát ra ánh sáng đen, trong miệng hồ lô kia kia lập tức có vô số điểm màu đen lao ra và bao quanh Kỳ Ngọc Cương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)