Vũ Thần Chúa Tể

Chương 593: Khống chế ngược trận pháp

Chương Trước Chương Tiếp

Lão vốn lo lắng Tần Trần sẽ nhìn ra được điều gì, vì vậy khi bố trí Lục Hợp Tế Luyện Trận đã cực kỳ cẩn thận cảnh giác.

Lão lại không nghĩ rằng trình độ của Tần Trần ở trên phương diện trận pháp lại kém cỏi như vậy, không nhìn ra được điều gì.

Hại lão uổng công lo lắng lâu như vậy, còn phải nghĩ ra một đống lý do.

Lúc này mấy người Cát Bằng cũng hoàn toàn hiểu rõ.

Hóa ra nửa năm trước lão già này đã sớm tới di tích trong lòng đất này, đồng thời bày thêm hai trận pháp ở bên ngoài Khổ Vận Chi, chuẩn bị chờ nửa năm sau khi Khổ Vận Chi chín mới trở lại hái.

Mà đám người ngu ngốc bọn họ còn tưởng rằng đối phương bất chợt xông nhầm vào, thậm chí còn vui mừng vì đối phương là một Tông sư trận pháp ngũ giai.

Bây giờ suy nghĩ lại, trong lòng bọn họ vô cùng ảo não.

- Được, nếu các ngươi biết lão phu đã từng tới đây, như vậy cũng nên biết lão phu lấy lại đồ của mình thôi.

Kỳ Ngọc Cương cười nhạt, tiếp tục nói:

- Lúc đầu mấy tên các ngươi liên thủ, lão phu còn có chút bận tâm, bây giờ tốt rồi, tất cả đều là những kẻ vô dụng, còn thay lão phu mở ra một góc của cấm chế, đúng là đã có ơn lớn giúp lão phu rồi.

- Nếu các ngươi đã biết chân tướng, vậy cũng có thể đi tìm cái chết, giết các ngươi xong, lão phu mới có thể chuyên tâm phá giải cấm chế, lấy đi Khổ Vận Chi.

Kỳ Ngọc Cương rút ra một thanh kiếm mảnh, chậm rãi đi về phía Phí Dương.

Phí Dương thấy Kỳ Ngọc Cương đi qua liền sa sầm mặt xuống, run giọng nói:

- Kỳ huynh, không nên ra tay, tại hạ có mắt không nhìn được núi lớn, không biết vật này là do Kỳ huynh phát hiện trước, Phí mỗ bằng lòng chắp tay nhường lại bảo vật, cộng thêm trong nhẫn không gian của ta có thứ gì mà Kỳ huynh nhìn trúng thì cứ lấy đi.

Kỳ Ngọc Cương cười lạnh nói:

- Nói ngươi ngu ngốc thì đúng là ngu ngốc, giết ngươi, tất cả đồ trong nhẫn không gian của ngươi chẳng phải cũng thuộc về ta sao!

Sắc măt Phí Dương cứng đờ, nói:

- Kỳ huynh, ngươi giết ta cũng không có lợi gì, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, Phí mỗ bằng lòng đi theo Kỳ huynh, làm trâu làm ngựa cho Kỳ huynh.

Lúc này trong lòng Phí Dương đã không để ý được chuyện khác, chỉ một lòng muốn giữ lại tính mạng.

- Đúng, bọn ta bằng lòng theo các hạ làm tuỳ tùng, phục vụ cho các hạ.

Mấy người Cát Bằng cũng hoảng sợ hô lên, lúc này bọn họ không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước, chỉ còn sự sợ hãi.

Thậm chí nữ tử quyến rũ còn run rẩy kéo áo của mình xuống, lộ ra nửa áo lót, làn da trắng mịn lập tức lộ ra trong không khí, run giọng nói:

- Đừng giết ta, chỉ cần tiền bối thả ta ra, ta bằng lòng làm tất cả mọi chuyện cho tiền bối.

Kỳ Ngọc Cương cười lạnh khi nhìn thấy hành động của nữ tử quyến rũ, ánh mắt lướt qua trên người nàng ta, cuối cùng không ngờ lại nhìn sang Tần Trần.

- Bọn họ đều cầu xin ta, vì sao ngươi lại không cầu xin?

Kỳ Ngọc Cương lộ vẻ tò mò. Trong rất nhiều người ở đây, Cát Bằng cùng Phí Dương cũng cầu xin tha thứ, chỉ có Tần Trần ở bên cạnh lại chẳng nói gì.

- Tại sao ta lại phải cầu xin tha thứ chứ?

Tần Trần đột nhiên cười lạnh.

Kỳ Ngọc Cương sững sờ, hiển nhiên không ngờ được Tần Trần còn dám nói như vậy, hắn nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?

- Ngươi giết ta à?

Lúc này Tần Trần cũng lười giả vờ tiếp, hắn chậm rãi đứng lên, phủi bụi bặm trên ngực.

- Không ngờ ngươi lại không bị thương.

Kỳ Ngọc Cương thấy Tần Trần bình yên vô sự thì không khỏi kinh ngạc nói.

Lúc này mấy người Cát Bằng cũng hoảng sợ nhìn Tần Trần.

Chuyện gì xảy ra? Thằng nhãi này có tu vi thấp nhất, ban nãy rõ ràng bị đánh bay ra ngoài, làm sao lại chẳng có chút tổn thương nào được?

Con ngươi của Kỳ Ngọc Cương đột nhiên co lại, lão nhìn ra được Tần Trần rõ ràng chỉ là Vũ giả Huyền cấp tứ giai đỉnh phong.

Mà với một đòn ban nãy của bùa lục giai, cho dù lão có trận pháp phòng ngự bảo vệ cũng bị chút vết thương nhẹ, còn Cát Bằng cùng Phí Dương gần như bị tàn phế, không còn chút sức lực chiến đấu nào, nhưng thoạt nhìn Tần Trần dường như không có chút vết thương gì, sao có thể như vậy được?

Tần Trần cười nhạt:

- Cái này có gì đáng ngạc nhiên chứ? Chỗ tấm bùa ban nãy nổ cách ta xa nhất, uy lực tất nhiên cũng nhỏ nhất.

Kỳ Ngọc Cương thấy Tần Trần nói chuyện ung dung, nhưng trong lòng lão lại không hề thả lỏng. Nếu bây giờ lão còn không nhìn ra được là Tần Trần giả heo ăn thịt hổ, vậy lão cũng quá ngốc rồi.

Mặc kệ Tần Trần dùng cách gì làm cho bản thân không bị thương, nhưng có thể lặng lẽ làm được điểm này, vậy tuyệt đối không phải là điều người bình thường có khả năng làm được.

- Làm bộ làm tịch, nếu ngươi không bị thương, vì sao không trốn? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể lấy được Khổ Vận Chi sao? Hay ngươi muốn cứu mấy người bọn họ?

Kỳ Ngọc Cương trầm giọng nói.

Lão vừa nói, không ngờ trong tay lại xuất hiện mấy cờ trận ném ra xung quanh.

Lão trời sinh tính tình cực kỳ cảnh giác, tuy thấy Tần Trần chỉ là Vũ giả Huyền cấp tứ giai, nhưng trong vụ nổ lúc trước có thể không bị chút vết thương nào thì tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Vì vậy dù cho biết thực lực mình vượt xa Tần Trần, nhưng lão vẫn vội vã bố trí trận pháp, sửa lại trận pháp mình đã bố trí lúc trước.

- Khổ Vận Chi này vốn thuộc là ta, về phần mấy người bọn họ, ta không quen với bọn họ, tại sao phải cứu bọn họ? Hoặc có lẽ là ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi, ta còn phải ra tay giết mấy người bọn họ, quá phiền toái.

Ngoài dự đoán của Kỳ Ngọc Cương, Tần Trần không ngờ xem thường những cờ trận trong tay lão, ngược lại đi về phía cấm chế, rõ ràng mục tiêu của hắn vẫn là Khổ Vận Chi trong cấm chế.

Tên này bị ngu sao? Hay căn bản không biết mình đang làm gì thế?

Mà lúc này mấy người Cát Bằng nhìn thấy vậy lại hoàn toàn ngây người, bọn họ căn bản không hiểu Tần Trần là một Trận Pháp sư tứ giai, Vũ giả Huyền cấp tứ giai, làm sao lại to gan như vậy.

Thậm chí hắn còn mặc cho Kỳ Ngọc Cương bố trí trận pháp.

Bọn họ đều khiếp sợ, Tần Trần cũng là một gã Trận pháp đại sư, chẳng lẽ không biết một khi Kỳ Ngọc Cương bố trí trận pháp thành công, mặc kệ hắn có bài gì đều muốn không còn khả năng phản kích sao?

Kỳ Ngọc Cương đang không ngừng ném ra cờ trận đồng thời luôn cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quái, chỉ là không nói ra được nó kỳ quái ở chỗ nào.

Thấy Tần Trần càng lúc càng tới gần Khổ Vận Chi, một lát sau, Kỳ Ngọc Cương cuối cùng cũng sửa xong trận pháp.

Trong nháy mắt khi bố trận pháp xong, Kỳ Ngọc Cương lập tức cười lạnh:

- Tiểu tử, ta thật ra muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì mà dám ra vẻ ta đây ở trước mặt ta như vậy...

Kỳ Ngọc Cương vừa nói dứt lời chợt phát động trận pháp của mình.

Ánh sáng của trận pháp vốn ảm đạm lại sáng lên, trong nháy mắt tạo thành một trận pháp lớn bao phủ lấy tất cả mọi người vào bên trong.

- Ha ha ha, tiểu tử, bây giờ kẻ đầu tiên ta giết chết chính là ngươi.

Sắc mặt Kỳ Ngọc Cương dữ tợn, chỉ là lão còn chưa phát động sát trận kia tấn công Tần Trần, lại thấy trong tay Tần Trần cũng xuất hiện mấy cờ trận và ném vào trận pháp mà lão mới vừa bố trí xong.

Vù vù!

Ánh sáng của sát trận vốn phát ra về phía Tần Trần, trong nháy mắt đã thay đổi, trở thành một trận pháp giết ngược.

Kỳ Ngọc Cương lập tức kinh ngạc đến ngây người, trận pháp vốn nằm trong sự khống chế của lão, vậy mà bởi vì mấy cờ trận, cảm giác này đã dần dần biến mất.

Không đúng, không chỉ có mấy cờ trận kỳ, còn có rất nhiều cờ trận mà tiểu tử kia dùng để phá hai trận pháp của mình lúc đầu, bây giờ không ngờ đã hoàn toàn liên kết lại làm một, dung hợp với trận pháp mà lão bố trí ra, khống chế ngược lại trận pháp của lão.

- Ngươi không phải là Trận Pháp sư tứ giai.

Kỳ Ngọc Cương lập tức kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)