Ngoài Cát Bằng, Phí Dương là người thứ hai chịu trận pháp trùng kích mạnh, mà nữ tử quyến rũ cùng Phương Điền tuy đứng ở trận pháp phía sau, nhận trùng kích không lớn bằng Cát Bằng cùng Phí Dương, nhưng vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Bây giờ, sau khi nghe được tiếng kêu khiếp sợ của Cát Bằng, bọn họ cũng cố gắng ngừng rót chân khí vào.
Nhưng bọn họ cũng hoảng sợ phát hiện, cho dù bọn họ không muốn rót chân lực vào trong trận pháp, cũng bị trận pháp liên tục thu lấy.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chúng ta không còn cách nào dừng rót chân lực vào?
Tất cả mọi người hoảng sợ hô to.
- Mấy vị không cần phải gấp, Lục Hợp Tế Luyện Trận chính là như vậy, một khi mở ra thì nhất định phải phá tan cấm chế mới chủ động dừng lại, mấy vị bình tĩnh đừng nóng, chỉ cần chờ cấm chế phía trước vừa bị phá ra, trận pháp dĩ nhiên sẽ dừng lại.
Lão già tóc trắng vừa nói vừa liên tiếp ném ra cờ trận, sau đó phát động trận pháp.
- Các hạ, ngươi muốn đối đầu với mấy người chúng ta sao? Lập tức dừng trận pháp lại, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Cho dù đám người Cát Bằng không phải là Trận Pháp sư, cũng cảm thấy không thích hợp, đối phương căn bản không phải không dừng được trận pháp, mà là không muốn dừng lại, rõ ràng là muốn một mình nuốt lấy Khổ Vận Chi.
Tần Trần lại cười lạnh, dừng lại trận pháp à? Đám người Cát Bằng còn chưa mở ra uy lực của Phệ Chân Trận. Bây giờ Phệ Chân Trận vẫn chỉ mới thu nhận chân lực mà thôi, một khi trận pháp tích góp tới mức độ nhất định thì không phải là thu nhận chân lực, mà là thu nhận máu.
Từ khi mới bắt đầu đối phương rõ ràng đã có ý định chuẩn bị ám toán bọn họ.
Chẳng qua Tần Trần lại không hề có ý định ra tay, hắn cũng giả vờ không có cách nào thoát khỏi trận pháp, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
- Rầm rầm rầm!
Lại có mấy tiếng nổ kinh người vang lên, cấm chế đã bị công kích càng lúc càng mạnh, uy lực phản ra cũng càng lúc càng mạnh, phần lớn những uy lực này đều rơi vào trên thân của hai người Cát Bằng cùng Phí Dương.
Tần Trần chú ý thấy trên mặt của lão già tóc trắng cũng vô cùng khẩn trương và chú ý.
- Phụt! Phụt! Phụt!
Dưới chấn động mạnh, mấy người Cát Bằng trực tiếp phun ra một ngụm máu, tức giận nói:
- Tên súc sinh này, ngươi lập tức dừng trận pháp lại, nếu không... Không đúng, máu của ta...
Chỉ là hắn mới nói được một nửa đã lập tức liền biến sắc, tay phải rút ra Lang Nha Bổng và không hề do dự đánh xuống cánh tay trái trước người mình. Dáng vẻ kia hiển nhiên là tình nguyện hủy cánh tay mình, cũng muốn để cho mình thoát khỏi trận pháp.
Lão già tóc trắng thấy hành động của Cát Bằng liền cười lạnh, sau đó cầm mấy cờ trận ném ra ngoài.
Ông ông!
Toàn bộ đại trận lập tức phát ra hào quang rực rỡ, thậm chí nối liền một chỗ tạo thành một đại trận hoàn toàn mới, hiển nhiên là lão già tóc trắng này căn bản không định che giấu nữa.
Màn ánh sáng khủng khiếp vừa xuống, Cát Bằng không có cách nào đánh xuống Lang Nha Bổng, hắn phát ra một tiếng kêu thảm và lại phun ra hai búng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Ở dưới trận pháp của Kỳ Ngọc Cương lão phu, ngươi còn muốn phản kháng à? Ngây thơ!
Lão già tóc trắng cười gằn nói:
- Mấy người các ngươi cứ ngoan ngoãn ở dưới trận pháp của lão phu, trở thành công cụ của lão phu đi, ha ha ha!
Ánh mắt lão già dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cấm chế bên ngoài trận pháp.
- Răng rắc!
Mà sau một đòn công kích này, cấm chế bên ngoài không ngờ lại thật sự nứt ra một khe hở.
Ầm!
Một lực lượng kinh khủng từ trong cấm chế bắn ra, cả đại trận lập tức chấn động mạnh.
Đúng lúc này, Phí Dương ở một bên với sắc mặt tái nhợt trước sau chưa từng nói một lời nào, chợt trong ánh mắt thoáng hiện chút hung ác tàn nhẫn, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm bùa chú, trong nháy mắt liền ném ra.
Vù vù!
Một dao động chân lực kinh người bỗng dưng từ trong lá bùa cuồn cuộn tràn ra.
Sau khi Kỳ Ngọc Cương cảm giác được dao động của lá bùa này liền biến sắc, vội vàng cầm cờ trận tính vây khốđược một thanh trận kỳ, sẽ vây khốn lá bùa này.
Thế nhưng không đợi hắn ném cờ trận ra, lại nghe ầm một tiếng, tấm bùa chú chợt nổ tung và phát ra uy lực quả thực khủng khiếp đến kinh người, thoáng cái đã bao phủ lấy cả Lục Hợp Tế Luyện Trận.
Tần Trần chỉ cảm thấy có một lực lớn kinh người đánh tới trên người hắn, giống như trúng một búa nặng, cả người chợt bay ra ngoài mấy chục thước, đụng vào một cột đá lớn phía sau mới rơi xuống đất.
Bụi bặm tan đi, chỗ của Lục Hợp Tế Luyện Trận ban đầu không ngờ hóa thành một khu vực đổ nát, mà sáu người trong trận chỉ có một mình lão già kia với sắc mặt tái xanh còn đứng ở nơi đó, bốn người còn lại đều nằm rải rác giống như Tần Trần, trên thân có vết máu loang lổ, vô cùng chật vật.
- Thật không ngờ trên người ngươi còn có một tấm bùa lục giai, không ngờ lại phá vỡ được Lục Hợp Tế Luyện Trận của lão phu, thật là đáng chết.
Kỳ Ngọc Cương lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phí Dương lại liếc nhìn cấm chế vẫn chưa mở ra, trong giọng nói ngầm lộ vẻ tức giận.
- Ta đã nói tại sao vừa rồi ngươi bình tĩnh như vậy, hóa ra ở trên người ngươi còn có bảo vật đáng sợ này. Hừ, chắc ban nãy ngươi định trực tiếp giết chết lão phu ddi? Đáng tiếc, ở trên Lục Hợp Tế Luyện Trận này, lão phu còn mang theo một trận pháp phòng ngự, dự định của ngươi thất bại rồi.
Lão già vừa nói và đi tới trước người Phí Dương, sau khi đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, trên thân lão tản ra sát cơ vô tận, hiển nhiên trong lòng đã có ý định giết người.
Lúc này, mấy người Cát Bằng đều hoảng sợ nhìn Kỳ Ngọc Cương.
Trong mắt Phí Dương thoáng hiện vẻ thất vọng, thở dài nói:
- Không sai, ban nãy ta thật sự có dự định như vậy, chỉ là không ngờ ngươi đã vậy còn quá sợ chết, lập riêng cho mình một trận pháp phòng ngự. Ta chỉ hận ban nãy chúng ta quá ngu ngốc, vậy mà dễ tin ngươi, bảo một bạch nhãn lang như ngươi phá trận cho chúng ta, sớm biết ngươi hèn hạ như vậy, đáng lẽ chúng ta phải giết ngươi trước mới phải.
- Bạch Nhãn Lang? Ha ha!
Kỳ Ngọc Cương đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó nhìn với vẻ dữ tợn nói:
- Bảo vật trong cấm chế này vốn là của lão phu, là các ngươi muốn trộm đi bảo vật của lão phu, lão phu làm như thế chỉ là muốn lấy lại đồ của mình thôi.
- Ngươi?
Đám người Cát Bằng liền sửng sốt, sau đó chợt biến sắc:
- Ý ngươi là...
- Nếu không các ngươi nghĩ sao?
Kỳ Ngọc Cương lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ:
- Nơi đây vốn bị lão phu phát hiện trước, thậm chí hai trận pháp trước cũng là do lão phu bố trí vào nửa năm trước. Thật buồn cười, vậy mà mấy người các ngươi lại cho rằng lão phu mới lần đầu tiên tới nơi này, thậm chí phá hủy trận pháp do lão phu bố trí nửa năm trước, bảo lão phu gia nhập, lão phu dĩ nhiên phải buộc lòng tương kế tựu kế, một lưới bắt hết bọn ngươi, mấy tên các ngươi đúng là ngu xuẩn quá mức.
- Ngươi...
Đám người Cát Bằng khiếp sợ nhìn Kỳ Ngọc Cương, trong mắt lộ vẻ ảo não.
- Còn có thằng nhãi này cũng là một kẻ ngu ngốc, còn nói là đại sư trận pháp gì chứ? Ngay cả chuyện hai trận pháp trước đó là do lão phu bố trí cũng không nhìn ra được, hơn nữa lão phu bố trí thêm một Phệ Chân Trận bên ngoài Lục Hợp Tế Luyện Trận, thằng nhãi này cũng không phát hiện, cũng quá ngu.
Kỳ Ngọc Cương vừa nhìn về phía Tần Trần liền cười nhạt coi thường.