Vũ Thần Chúa Tể

Chương 59: So đấu kiếm pháp

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần và Triệu Linh San cùng đi đến giữa lôi đài, đứng đối diện nhau.

- Tần Trần, sư tôn bảo ta thay ngài vấn an ngươi.

Thanh âm của Triệu Linh San nhu hòa, như u lan vô cốc.

Nàng nhìn Tần Trần, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Là nhân vật phong vân của học viện, một trong tứ đại mỹ nữ vương đô, nội tâm của Triệu Linh San cực kỳ cao ngạo, ngay cả học viên như Tần Phấn nàng cũng không nhìn vào trong mắt chớ nói chi là Tần Trần.

Chỉ là thái độ của sư tôn với Tần Trần lại khiến cho nàng nghi hoặc. Ban đầu trong Khí Điện, đến tột cùng sư tôn và Tần Trần đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho thái độ của sư tôn sau đó xảy ra biến hóa rất lớn.

Chuyện này là một việc thần bí luôn quanh quẩn trong nội tâm Triệu Linh San.

Trong lần đại khảo này của học viện, một tên có dung mạo bình thường, được gọi là phế vật Tần Trần lại bộc phát thực lực kinh người chưa từng có. Ngay cả Tần Phấn của lớp cao cấp cũng bị hắn đánh bại, chuyện này càng làm cho Triệu Linh San cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Trên người Tần Trần phảng phất như có một tầng sương mù hấp dẫn Triệu Linh San, khiến cho nàng không cách nào kiềm chế.

- Đa tạ Linh San quận chúa nhắn giúp.

Tần Trần bình thản cười nhạt nói.

- Có điều ngươi phải cẩn thận, tuy Lương Vũ đại sư là sư tôn của ta, nhưng ta sẽ không hạ thủ lưu tinh, mong ngươi có thể hiểu được.

Triệu Linh San cắn môi rồi nói, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định.

Nàng sẽ không cho ai đạt được danh ngạch đệ nhất trong kỳ thi này ngoài nàng.

Tần Trần cười nói:

- Đã vậy thì ta cũng sẽ nghiêm túc, ta nghe nói Linh San quận chúa là cao thủ kiếm đạo, vậy thì để bày tỏ sự tôn trọng, ta cũng sẽ dùng kiếm.

Lập tức ở dưới đài có người đưa lên một thanh cương kiếm.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, đừng nói là Tần Trần nhìn thấy mỹ nữ rồi không phân được nam bắc chứ? Trận đấu lúc trước mọi người đều rõ ràng Tần Trần là một cao thủ quyền pháp, lúc này hắn bỏ qua sở trường của mình đổi thành dùng trường kiếm, đây chính là hành vi tìm chết nha.

Bởi vì tất cả mọi người trong học viện đều biết Triệu Linh San là cao thủ dùng kiếm.

Giờ này Triệu Linh San cũng nghĩ giống bọn họ, nếu như Tần Trần dùng quyền thì nói không chừng có thể kiên trì qua mấy chiêu, nhưng nếu dùng kiếm thì sẽ không thể kiên trì được bao lâu với nàng.

Nàng không khỏi cảm thấy thất vọng, thì ra Tần Trần cũng chỉ là một người thô tục.

- Tiếp chiêu đi.

Triệu Linh San không muốn nói thêm gì nữa, thúc dục chân khí trong người, võ phục màu đỏ bay theo gió, đâm một kiếm tới chỗ Tần Trần.

- Bá!

Kiếm quang màu trắng nháy mắt đến trước mặt Tần Trần, như kinh hồng thoáng qua.

- Đinh!

Chẳng biết lúc nào cương kiếm trong tay Tần Trần đã ra khỏi vỏ, nháy mắt đỡ trước người, sau đó hai kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

- Di!

Trên đài truyền đến một hồi kinh hô.

Cái này giống như là vừa ra tay đã biết có phải cao thủ hay không vậy. Một kiếm này của Tần Trần nhìn như rất bình thường, lại vừa vặn ngăn cản một kiếm của Triệu Linh San chuyện này làm cho trong lòng rất nhiều cao thủ kinh nghi, chẳng lẽ Tần Trần cũng là cao thủ dùng kiếm sao?

Triệu Linh San cũng cảm thấy hơi sững sờ, có điều không sinh ra chút gợn sóng nào.

Vì không muốn để sư tôn tức giận, để cho Tần Trần thua có chút thể diện nên một kiếm này Triệu Linh San chỉ dùng ba thành công lực.

- Lại tiếp chiêu.

Một kiếm không hiệu quả, Triệu Linh San vũ động trường kiếm, kiếm khí như kinh đào hải lãng cuồn cuộn cuốn đến chỗ Tần Trần.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Kiếm khí như quang, bao phủ hết thảy, hàn khí lạnh lẽo làm cho nhiệt độ trong phương viên mấy trượng cấp tốc giảm xuống, có một cảm giác lạnh lẽo bao phủ thân thể.

- Đây là không lưu tình mà ngươi nói sao, quá yếu rồi!

Tần Trần nhẹ nhàng nói, tay phải nắm chặt trường kiếm rồi dùng sức vung lên.

Phốc xuy!

Kiếm quang khắp trời trong nháy mắt nổ tung, như bị một thanh trọng đao mạnh mẽ chặt đứt, sau đó tứ tán phiêu loạn trong gió như lá rơi.

- Tiếp một chiêu của ta, trảm!

Tần Trần hai tay cầm kiếm, dùng sức vung xuống, như lão nông cày cuốc, không có nửa điểm ý cảnh khi dùng kiếm chiêu.

- Ha ha, cái này cũng gọi kiếm chiêu?

- Chơi lớn thật, tiểu tử này lại xem kiếm như đao.

- Ngại chẳng dám nhìn, hắc hắc!

Mọi người hét lên kinh ngạc, ai cũng dở khóc dở cười, động tác của Tần Trần thật quá xấu, căn bản không có cảm giác phiêu dật khi dùng kiếm.

Thế nhưng khi kiếm phong bao phủ xuống, Triệu Linh San không cách nào cười nổi.

Khi một kiếm này của Tần Trần hạ xuống, nhất thời cuồng phong xuất hiện, không khí trong thiên địa phảng phất như bị một cổ lực lượng vô hình dẫn dắt, nhanh chóng áp bách vào trên người nàng, khiến cho hô hấp của nàng cứng lại.

- Kiếm thế, đây là kiếm thế!

Con ngươi của Triệu Linh San co rút, trong lòng kinh hãi. Thân là cao thủ kiếm đạo, nàng vừa nhìn đã phân biệt được đây một loại kiếm thế rất cường đại trong kiếm chiêu.

Kiếm thế, đây chính là lực lượng nàng chưa bao giờ hoàn toàn nắm được, nhưng sao Tần Trần có thể thi triển?

- Mạn Thiên Tinh Huy!

Trong kinh hãi, Triệu Linh San không dám khinh thường, toàn lực vận chuyển chân khí trong người, bảo kiếm bị hàng vạn hàng nghìn hào quang bao phủ, bộc phát ra ánh sáng mạn thiên tinh thần, phút chốc va chạm cùng với thanh cương kiếm của Tần Trần.

Ầm!

Trong nháy mắt, tiếng nổ tung của không khí liên tục vang lên, vô số kiếm khí bắn ra ngoài, như mưa rơi vào trên lôi đài rắn chắc, nhất thời vô số lỗ nhỏ xuất hiện, một cơn gió thổi qua, sau đó bụi mù ngập tràn.

- Thật mạnh!

Triệu Linh San hít vào một hơi khí lạnh, tuy một chiêu này xuất kích vội vàng, nhưng đã dùng đến chân khí và tu vi Địa cấp, vậy mà không cách nào đánh lui được Tần Trần.

Làm sao nàng biết được mặc dù tu vi của Tần Trần không bằng nàng, nhưng Tần Trần tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quốc cực kỳ nghịch thiên, đồng thời đả thông mười hai kinh mạch. Thuần tý nói về cường độ và độ tinh khiết của chân khí, thì không kém với người đã đột phá Địa cấp, mặc dù nàng tu luyện công pháp cao cấp nhất Đại Tề Quốc.

- Tiên Nhân Chỉ Lộ!

Biết sự đáng sợ của Tần Trần, Triệu Linh San không dám lưu thủ nữa. Kiếm thế biến đổi, võ phục bay lượn, sau đó thân hình nàng trở nên mờ ảo, từ so đấu kiếm khí trở thành so đấu kiếm kỹ.

Bạch!

Kiếm quang bổ ra một đường trên lôi đài làm bằng nham thạch, thẳng tắp lan đến chỗ Tần Trần. Dọc đường kình khí cuồn cuộn, khói bụi mịt mờ.

- Đến tốt lắm!

Tần Trần quát khẽ một tiếng, thân hình không lùi mà tiến, trước khi kiếm khí đến đã chém vào trung tâm, chặt đứt lực lượng khởi nguồn của kiếm khí.

Ầm!

Kiếm khí kinh khủng chưa hoàn toàn thành hình đã bị Tần Trần diệt từ trong trứng.

- Sao hắn lại biết được chỗ sơ hở của Tiên Nhân Chỉ Lộ?

Triệu Linh San cảm thấy lòng rất kinh hãi, như phong ba gió lớn. Tiên Nhân Chỉ Lộ cần thời gian rất dài để súc tích, trước đó chỉ cần triệt để cắt đứt kiếm khí liền gián đoạn. Nhưng người thường sẽ không biết điểm này, nếu như chỉ nghĩ né tránh thì khi kiếm khí hoàn toàn hình thành, uy lực bạo tăng, như vậy cho dù có lực lượng ngang bằng cũng không thể nào cản được, chỉ có thể ôm hận ở dưới kiếm.

Bộ kiếm pháp này là bí kỹ của Khang Vương phủ, chưa lưu truyền ra ngoài bao giờ, sao Tần Trần lại biết?

Triệu Linh San không biết ánh mắt của Tần Trần sắc bén bậc nào. Kiếm pháp của Triệu Linh San ở Đại Tề Quốc có thể nói là rất tinh diệu, nhưng ở Võ Vực thì chỉ có thể xem như rác rưởi bất nhập lưu, kiếm pháp loại này Tần Trần vừa nhìn đã nhìn ra được chỗ sơ hở.

Trong khiếp sợ, Triệu Linh San chưa kịp phản ứng thì đã thấy hoa mắt, đột nhiên trước mặt xuất hiện một ánh kiếm.

Là mũi kiếm của Tần Trần.

Kiếm quang bén nhọn và cường bạo trong nháy mắt đã đến trước mắt Triệu Linh San.

Trên mi tâm, nàng thậm chí có thể cảm nhận được kiếm khí lạnh lẽo, đã muốn xuyên thấu đầu lâu của nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️