Trước đó bọn họ công kích trận pháp này, vấn đề lớn nhất chính là sau khi công kích căn bản không tạo ra chút phá hoại nào cho trận pháp.
Dưới loại tình huống này, bọn họ tiêu hao chân lực nhưng trận pháp lại bình yên vô sự.
Mà bây giờ, sát trận tuy vẫn tồn tại, uy lực cũng không thay đổi, nhưng bọn họ công kích đều chắc chắn đánh vào trên sát trận, mặc kệ sát trận này lợi hại thế nào, bọn họ liên tục tấn công xuống sẽ có lúc nào đó phải bị phá.
Nghĩ tới đây, mấy người Cát Bằng đều ra tay.
Chỉ nghe được những tiếng rầm rầm liên tục vang lên, sau khi sát trận bị công kích lại bắn ra khí trận kinh người tấn công về phía mấy người, nhưng bản thân sát trận cũng bị công kích liên tục dẫn tới bắt đầu chấn động.
Sau khoảng mười lần liên tiếp tấn công, dùng mắt thường có thể thấy được hào quang trên sát trận đã yếu đi một phần.
- Ha ha ha, xem ra cách làm này thật sự có hiệu quả.
Cát Bằng hưng phấn cười rộ lên, đồng thời liếc nhìn Tần Trần, trong ánh mắt hắn thoáng lạnh, sau đó nháy mắt với Vũ Tông Phương Điền gầy yếu và lộ ra sát ý.
Hành động này tuy rất nhỏ nhưng Tần Trần lại nhìn thấy rõ ràng.
Trong lòng hắn lập tức cười nhạt, hắn biết Cát Bằng là muốn tháo cối xay giết lừa, nhưng bây giờ trận pháp thậm chí còn chưa phá được, tên này cũng quá gấp đi.
Trong lòng cười nhạt, động tác trên tay Tần Trần cũng không ngừng, khi đám người Cát Bằng ngừng tấn công, hắn tiếp tục ném thêm hai cờ trận vào trong trận pháp, đồng thời giả vờ như đã cố hết sức nói:
- Mấy vị tuyệt đối đừng ngừng tay, cờ trận này của ta chỉ là cờ trận tứ giai, muốn ảnh hưởng được tới mê trận này thì nhất định phải liên tục ném vào cờ trận mới được, các ngươi nên lấy tốc độ nhanh nhất phá sỡ sát trận, bằng không một khi nguyên liệu luyện cờ trận của ta không đủ sẽ không có cách nào khống chế mê trận, vậy chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ đấy.
Phương Điền vốn đã dừng công kích lại và lui ra ngoài chuẩn bị ra tay với Tần Trần liền sững sờ, nhìn Cát Bằng.
- Ngươi nói chúng ta phá vỡ sát trận này chậm thì mê trận sẽ lại bao phủ lấy sát trận à?
Cát Bằng nhíu mày nói.
Tần Trần gật đầu nói:
- Đúng là ý này, hơn nữa ta đoán ta kiên trì không được bao lâu, nhiều nhất chỉ có một nén nhang, các ngươi phải tranh thủ thời gian đi.
- Má nó!
Cát Bằng chửi một câu, nổi giận mắng Phương Điền:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây phá trận đi.
Trong lòng Tần Trần cười nhạt, hắn biết Cát Bằng đã tạm thời bỏ qua suy nghĩ giết mình, thế nhưng một khi sát trận bị phá vỡ, hắn khẳng định vẫn sẽ lập tức ra tay.
Chẳng qua đến lúc này, bản thân cũng bố trí xong, ai chết còn chưa biết đâu.
Ngay sau đó, đám người Cát Bằng tấn công càng thêm mạnh hơn.
Bị mấy người công kích liên tục, sát trận liên tục lay động, màn ánh sáng bên ngoài trận thậm chí bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
- Đến lúc rồi, có thể ra tay.
Mà Tần Trần cũng đã bố trí xong cờ trận của mình.
Trước đó hắn ném ra cờ trận mặc dù chỉ là cờ trận tứ giai nhưng ở trong trận còn thêm mấy cấm chế rất không rõ ràng, một khi phát ra sẽ tạo thành một trận pháp hoàn toàn mới.
Trận pháp này kết hợp với mê trận cùng sát trận trước đó, lập tức sẽ tạo thành một trận pháp liên hoàn, đến lúc đó ba trận pháp kết kết lại sẽ phát ra uy lực không chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai nữa.
Vào lúc Tần Trần chuẩn bị lúc ra tay thì nghe có tiếng vù vù!
Ở trong cảm giác của hắn đột nhiên xuất hiện một dao động chân lực.
Có người đến.
Trái tim Tần Trần lập tức trầm xuống và dừng hành động. Hắn không nghĩ tới vào thời điểm mấu chốt này lại còn có người qua đây.
Mấy người Cát Bằng hiển nhiên cũng cảm ứng được dao động của chân lực nên đều ngừng tay, cảnh giác nhìn về phía lối vào.
Chỉ thấy trong hư không có một bóng người đột nhiên xuất hiện, hạ xuống di tích dưới lòng đất này.
Người đến là một lão già tóc hoa râm, nhìn qua cũng hơn sáu mươi tuổi, trên thân có khí tức cực kỳ nồng hậu, không hề yếu hơn Cát Bằng cùng Phí Dương.
Người này vừa tiến vào liền trực tiếp nhìn thấy mấy người Tần Trần ở đây, đồng thời cũng thấy trận pháp bắt đầu bị tàn phá, ánh mắt lập tức nghiêm lại.
- Đây là chỗ nào?
Hắn nghi ngờ nhìn xung quanh, dường như vô cùng khiếp sợ về di tích trong lòng đất này.
- Các hạ là ai?
Mấy người Cát Bằng không để ý tới chuyện công kích trận pháp nữa, trong nháy mắt đã bao vây lão già.
Ầm!
Khi bọn họ dừng công kích trận pháp và chuyển trọng tâm chú ý, Tần Trần liền vung tay lên, lặng yên thay đổi cờ trận trong trận pháp, sau đó đứng ở một bên.
Nhưng mất đi sự tấn công của đám người Cát Bằng, trận pháp trước đó vốn hơi dao động đã lập tức khôi phục lại.
- Lão phu là một trận pháp Tông sư, trong lúc vô ý phát hiện ra nơi đây nhưng không ngờ lại gặp được mấy vị, mấy vị yên tâm, lão phu không có ác ý.
Lão già tóc trắng vội vàng giơ tay lên, ôn tồn nói.
- Không có ác ý à?
Cát Bằng cười lạnh liếc nhìn Phí Dương.
Khí tức trên người lão già này không yếu hơn bọn họ, nếu như lão muốn ra tay, hai người bọn họ nhất định phải ra tay toàn lực mới có khả năng giết được đối phương, nhưng dù vậy cũng không chắc chắn lắm.
- Mấy vị không cần khẩn trương, ta chỉ là trong lúc vô ý tới chỗ này, trong đầu không có ý định ham muốn gì với bảo vật ở đây. Ta thấy ban nãy mấy vị dường như đang tấn công một trận pháp, lão phu là một Tông sư trận pháp ngũ giai, nếu như có thể, lão phu bằng lòng giúp mấy vị một tay.
- Ngươi là một Tông sư trận pháp ngũ giai?
Mấy người Cát Bằng nhất thời khiếp sợ.
Thời buổi này, tại sao người nào người nấy đều là Trận Pháp sư vậy? Từ lúc nào Trận Pháp sư trở nên lan tràn như thế?
- Không sai, lão phu là một Tông sư trận pháp ngũ giai, rất tò mò về trận pháp mà mấy vị tấn công lúc trước, nếu như mấy vị bằng lòng, lão phu có thể giúp các ngươi phá vỡ trận pháp kia, còn nếu trong đó có bảo vật gì, lão phu không lấy. Đương nhiên, nếu như mấy vị nể tình lão phu cũng có vất vả mà cho lão phu chút ít, lão phu tất nhiên càng thêm cảm kích.
- Nếu mấy vị không tin được lão phu, lão phu có thể đi liền bây giờ, tuyệt đối không mang tới chút rắc rối nào cho mấy vị.
Mấy người Cát Bằng âm thầm trao đổi một chút. Rõ ràng bọn họ không thể để cho Lão già rời đi được, tất nhiên sẽ để lộ tin tức.
Kế trước mắt chỉ có thể thể tạm thời giữ đối phương lại trước rồi tính toán sau.
- Đã vậy, các hạ xem thử có thể phá được trận pháp trước mắt không!
Cát Bằng híp mắt nói ra.
- Ha hả, để cho lão hủ đến xem thử nào.
Lão già đi tới trước hai trận pháp và cẩn thận quan sát một lúc, đột nhiên nhìn Tần Trần bên cạnh, cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này cũng là đại sư Trận pháp à?
- Ở trước mặt tiền bối, vãn bối không dám xưng là đại sư, chẳng qua vãn bối thật sự là một Trận Pháp sư tứ giai.
Tần Trần nói ra.
- Thú vị thật, nếu lão hủ không nhìn lầm, hai trận pháp phía trước chắc là Kiếm Lục Trận cùng Mê Tung Trận ngũ giai, các hạ có thể lấy cờ trận tứ giai, phá hủy mối liên hệ giữa chúng, trình độ trận pháp rất vững chắc đấy.
- Không dám, chỉ là vừa khéo lại gặp may thôi.
Tần Trần được lão già khen có vẻ hơi ngượng ngùng.
- Các hạ, các hạ có thể phá giải được trận pháp này không?
Cát Bằng trầm giọng nói.
- Ha hả, tất nhiên là có thể phá rồi.
Lão già không nói hai lời, thuận tay ném ra hơn mười cờ trận. Những cờ trận này vừa rơi vào trong đại trận, chỉ thấy từng ánh sáng bay lên, hai trận pháp lớn vốn lấp lánh ánh sáng khủng khiếp không ngờ nhanh chóng tan rã.