- Ai?
Một tiếng quát chói tai vang lên, sau đó chính là sát khí mênh mông như biển lập tức nhằm về phía Tần Trần.
Ánh mắt của hai đại cao thủ Cát Bằng cùng Phí Dương mắt nhìn chăm chú về phía chỗ của Tần Trần, vũ khí trong tay bỗng nhiên giơ cao lên, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, sát cơ sôi trào, hiển nhiên chỉ cần thấy có gì không ổn, sẽ lập tức ra tay.
- Mấy vị đừng ra tay, ta chỉ vô tình đi tới nơi này thôi.
Tần Trần vội vàng đứng lên, khiếp sợ giơ tay lên giả vờ mình vô hại nói.
Là một thiếu niên à?
Ánh mắt Cát Bằng cùng Phí Dương nghi ngờ, nơi này làm sao có thể có một thiếu niên lẩn trốn được.
Bọn họ nghi ngờ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nhìn ra được tu vi của Tần Trần mặc dù không yếu nhưng chỉ là Vũ giả Huyền cấp tứ giai, căn bản không uy hiếp được bọn họ.
- Là ngươi?
Mà Vũ Tông gầy yếu lại kinh ngạc kêu lên.
- Phương Điền, ngươi biết hắn à?
Người đàn ông cường tráng Cát Bằng liền nhìn qua.
- Ừ đại ca, trước đó ta có gặp được thằng nhãi này ở Hắc Tu Hội, khi đó bên cạnh thằng nhãi này còn có một người khoác áo choàng, người khoác áo choàng kia cũng là cao thủ Vũ Tông. Khi đó An Bắc Song Ma muốn ta giao ra Hắc Ngọc Thảo, ta liền ném một chiếc nhẫn không gian cho thằng nhãi này, để dời sự chú ý của An Bắc Song Ma nên mới chạy thoát khỏi An Bắc Song Ma, không nghĩ tới thằng nhãi này lại không chết.
- Ồ? Còn có chuyện này à?
Cát Bằng cười lạnh, nói với Tần Trần:
- Tiểu tử, ngươi trốn ở chỗ này làm gì.
Cát Bằng vừa dứt lời lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt kích động, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tần Trần, giơ tay túm lấy Tần Trần nhấc lên, kích động nói:
- Bảo vật trên bệ đá vừa nãy không phải là bị ngươi lấy đi chứ? Lập tức giao ra đây.
Hắn vừa nói xong, mấy người khác chợt bừng tỉnh. Không sai, nếu Tần Trần trốn ở chỗ này thì nhất định phải tới trước bọn họ, nói vậy, rất có thể bảo vật ở đây đã bị Tần Trần lấy đi trước, bảo vật hẳn phải ở trên người Tần Trần.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mấy người đều nóng như lửa.
- Ta...
Tần Trần sợ hãi nói:
- Không có, ta không có lấy đi, khi ta đi tới đây thì trên bệ đá không có gì cả rồi. Các ngươi cũng thấy đấy, linh khí xung quanh bệ đá cũng đã tản sạch từ lâu. Nếu như ban nãy ta lấy đi bảo vật, linh khí làm sao có thể biến mất nhanh như vậy được.
- Còn nữa, ta trốn ở đây là vì ta nhìn thấy ở đây có hai trận pháp nên muốn thử phá võ hai trận pháp này, ai biết các ngươi lại tới, ta thật sự chưa lấy gì cả.
Vẻ mặt Tần Trần sợ hãi, bị Cát Bằng kéo đi cũng không hề có chút sức lực phản kháng nào.
Mọi người nghe vậy liền sửng sốt.
Bọn họ sinh tồn ở đầm lầy Hắc Tử này lâu như vậy, tất nhiên không phải là kẻ ngu ngốc, mặc dù trên bệ đá cso vũng nhưng xung quanh không có chút linh khí nào, hiển nhiên cho dù có bảo vật cũng bị lấy đi rất lâu rồi, tuyệt đối không thể là mới lấy đi gần đây được.
Nếu mấy ngày trước Tần Trần còn ở Hắc Tu Hội, vậy bảo vật trên bệ đá này không thể nào là do hắn lấy được.
- Hừ, bất kể có phải là ngươi lấy hay không, ngươi lén lút ở đây tất nhiên không có lòng tốt gì, nói không chừng còn đang chờ trưởng bối của ngươi qua đây, ta cứ giết ngươi trước lại nói sau.
Ánh mắt Cát Bằng chợt lạnh, tính giết chết Tần Trần.
Trong lòng Tần Trần rét lạnh, sở dĩ hắn giả vờ không có sức đánh trả chính là muốn làm cho đối phương mất cảnh giác.
Không nghĩ tới đối phương không nói hai lời liền muốn giết hắn, ánh mắt Tần Trần nhanh chóng nhìn lướt qua mấy người, trong lòng tính toán rất nhanh, nếu đối phương ra tay, mình nên ra tay thế nào mới có thể chiếm được ưu thế trong thời gian ngắn nhất?.
- Cát Bằng, dừng tay!
Đúng lúc này, người áo xám kia đột nhiên tiến tới, ngăn Cát Bằng lại.
- Ngươi muốn làm gì?
Cát Bằng lạnh lùng nhìn về phía Phí Dương.
Phí Dương không để ý đến Cát Bằng, híp mắt nhìn Tần Trần nói:
- Ngươi mới vừa nói gì? Ngươi có thể phá giải được trận pháp ở đây à?
Cát Bằng sững sờ, trong nháy mắt chợt hiểu rõ tại sao Phí Dương không để cho hắn ra tay.
Tần Trần vội vàng gật đầu nói:
- Ừ ta là một trận pháp sư, hơn nữa còn là một Trận Pháp sư tứ giai.
Mọi người nghe được Tần Trần nói hắn là Trận Pháp sư tứ giai thì đều hưng phấn.
- Vậy ngươi có thể phá vỡ được trận pháp ở đây không?
Phí Dương chỉ trận pháp phía trước nói ra.
- Ta có thể thử xem, nhưng hai trận pháp trong này đều là trận pháp ngũ giai, sợ là một mình ta sẽ không chắc phá nổi...
Tần Trần rụt rè nói.
- Ngươi yên tâm, còn có chúng ta ở đây, chỉ cần ngươi có thể phá được trận pháp này, chúng ta tạm tha cho ngươi một mạng, thế nào?
Phí Dương nháy mắt với Cát Bằng.
- Ha ha, tiểu huynh đệ, hắn nói không sai, chỉ cần ngươi có thể phá được trận pháp này, chúng ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.
Cát Bằng thả Tần Trần xuống, cười tủm tỉm nói.
- Được, vậy vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức phá trận, chỉ cần các ngươi không giết vãn bối thôi.
Tần Trần vội vàng gật đầu nói, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
- Đúng rồi, người khoác áo choàng đi cùng với ngươi ở Hắc Tu Hội trước kia đâu?
Vũ Tông gầy yếu Phương Điền đột nhiên nói một câu.
Trên mặt Tần Trần lập tức lộ vẻ tức giận bi thương, nhưng rất nhanh đã giấu đi, khẽ nói:
- Đó là sư phụ ta, trước đó khi ở Hắc Tu Hội, ngươi cho ta một cái chiếc nhẫn không gian, An Bắc Song Ma tưởng đồ đạc ở trên người ta nên muốn giết ta, sư phụ ta vì bảo vệ ta, kết quả bị An Bắc Song Ma giết, ta sợ hãi liền vội vàng đi tới đầm lầy Hắc Tử...
- Hóa ra người khoác áo choàng kia là sư phụ ngươi à? Ai, đáng tiếc, đều tại ta, mới khiến cho hắn bị An Bắc Song Ma giết, ngươi sẽ không oán hận ta chứ?
Vũ Tông gầy yếu Phương Điền vỗ vào vai Tần Trần, thở dài nói ra.
- Không phải, không thế, sư phụ ta chết không liên quan tới tiền bối, đều tại An Bắc Song Ma ti tiện vô liêm sỉ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết chết bọn họ, tự mình báo thù cho sư phụ.
Tần Trần cắn răng, trong mắt lộ vẻ thù hận.
Tần Trần nói đến đây lại rụt rè nói:
- Đáng tiếc chiếc nhẫn không gian của tiền bối bị An Bắc Song Ma lấy đi, bằng không vãn bối nhất định sẽ trả lại cho tiền bối.
- Thôi đi, đồ mất rồi thì thôi.
Phương Điền lắc đầu nói ra:
- Chuyện ngươi cần làm bây giờ là tập trung phá trận là được.
- Ừ tiền bối, vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức, phá giải trận pháp này.
Trước mắt bao người, Tần Trần lập tức đi tới phía trước trận pháp, chuyên tâm suy tính.
Đây là trận pháp, ngũ giai trung kỳ, hơn nữa còn là một trận pháp song sinh, tuy nói là tương đối khá, thế nhưng loại trận pháp muốn làm khó Tần Trần vẫn còn kém xa.
Chỉ một lát, Tần Trần đã dò xét ra bản chất của trận pháp này, đồng thời cũng hiểu rõ sơ hở và cách phá giải từng trận.
Nhưng Tần Trần không tùy tiện phá trận, mà tiếp tục điều tra vào, xuyên qua hai trận pháp ngũ giai này, Tần Trần lập tức phát hiện ra phía sau trận pháp này đúng là có một mảnh cát đá, ở trên mảnh đất cát này, mơ hồ mọc ra một gốc cây Khổ Vận Chi lớn chừng bàn tay, Khổ Vận Chi lại có thể biến thành màu tím.
Khổ Vận Chi vạn năm!
Lúc này Tần Trần hít sâu một hơi.