Trong lúc vội vàng, Tần Trần căn bản không có chỗ nào có thể trốn nữa. Một khi đối phương đi tới gần tảng đá này thì khẳng định có thể phát hiện ra hắn trốn ở phía sau.
Tần Trần nắm chặt thanh kiếm rỉ thần bí, ánh mắt lạnh lẽo. Nếu như đối phương thật phát hiện ra hắn, như vậy thì hết cách rồi, đến lúc đó chỉ có thể chiến đấu.
Chỉ là đối phương có hai đại Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, còn có hai gã Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ, dưới tình huống không sớm bố trí trận pháp, Tần Trần biết rõ dựa vào một mình mình muốn đánh bại bốn người thì rất khó, thậm chí không có khả năng.
Thế nhưng vì Khổ Vận Chi, cho dù phải liều mạng hắn cũng tuyệt đối không thể nhường đường.
Khi thấy nàng kia sắp tới gần, sắp phát hiện ra Tần Trần.
- Mau nhìn này, chỗ này dường như có vật gì đó.
Một tiếng kêu khẽ truyền đến, lập tức thu hút sự chú ý của nàng kia.
Tần Trần liền biết bốn người này đã phát hiện ra chỗ trận pháp của Khổ Vận Chi.
Đúng vậy, sau tiếng hô vang lên, bốn người này đều đi tới chỗ của Khổ Vận Chi.
- Hả? Ở này dường như có một trận pháp.
- Bên trong khẳng định có bảo vật gì đó.
- Ha ha ha, quá tốt rồi.
Bốn người đều kích động, ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm lên trận pháp trước mặt.
- Nếu ở đây có bố trí trận pháp, bên trong khẳng định có gì đó, nếu không ai sẽ rảnh rỗi bố trí một trận pháp phức tạp như vậy ở đây chứ? Để ta thử một chút.
Cát Bằng là người đầu tiên bước lên trước, trong tay xuất hiện một thanh Lang Nha Bổng màu đen cao chừng nửa người, sau khi quát lớn một tiếng, hắn liền đập mạnh về phía trận pháp kia.
- Ầm!
Lang Nha Bổng thật lớn màu đen đập mạnh ở trên trận pháp, chỉ thấy từng hào quang rực rỡ phát ra, phút chốc ngăn cản một đòn toàn ực của người này, đồng thời từ trong trận pháp bắn ra từng ánh sáng kinh người, điên cuồng bổ vào chỗ người đàn ông kia đang đứng.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ kinh người vang lên, chỗ người đàn ông vạm vỡ đang đức lập tức bị vô số ánh sáng bao phủ, chói lòa một góc.
Mấy người đứng ở xung quanh bị dọa cho giật mình, lo lắng nhìn về phía chỗ ánh sáng bao phủ, kinh ngạc kêu lên:
- Đại ca, ngươi thế nào rồi?
Chỗ ánh sáng tập kích nổ ầm một tiếng, người đàn ông vạm vỡ với gương mặt nhếch nhác đi ra, áo bào trên thân có không ít chỗ bị xé nứt ra, đầu tóc mặt mũi xám xịt, trên da có không ít chỗ bị ánh sáng cắt trúng, máu tràn ra.
- Đại ca, ngươi không sao chứ?
Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ gầy yếu cùng thiếu phụ vội vàng vây quanh.
- Ta không sao, mẹ nó, không ngờ đây là một cái sát trận, cũng may ta sớm có sự chuẩn bị, nếu không thật sự gặp nguy hiểm.
Người đàn ông cường tráng còn sợ hãi nói.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Vũ Tông gầy yếu từng hại Tần Trần tỉnh táo lại đầu tiên, nhìn người đàn ông cường tráng nói.
- Có thể làm sao nữa? Trong này khẳng định có bảo vật, nhất định phải phá vỡ trận pháp này mới có thể biết bên trong có gì, để ta tiếp tục thử xem.
Người đàn ông cường tráng không nói hai lời, lần đi tới gần trận pháp. Lần này, hắn giơ Lang Nha Bổng lên thật cao, một khí tức khiếp người từ trong cơ thể hắn tản ra, dốc hết sức lực đánh xuống.
- Ầm!
Lần này, ánh sáng phát ra càng đáng sợ hơn, cả thế giới dưới đất dường như cũng cũng đang rung lên theo một đòn này, ánh sáng giết chóc vô tận thoáng cái đã bao phủ tầng tầng lớp lướp quanh người đàn ông cường tráng.
- Phụt!
Người đàn ông cường tráng phun ra một ngụm máu tươi lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên lại bị một chút vết thương nhỏ.
- Đại ca, ngươi không sao chứ?
Vũ Tông gầy yếu cùng thiếu phụ gợi cảm lại vây quanh.
- Mẹ nó, đó là trận pháp gì, làm sao lại biến thái như vậy? Không ngờ không có một chút vết tích bị phá hỏng nào?
Người đàn ông cường tráng không để ý tới vết thương trên người mình, chỉ nhìn chằm chằm lên trận pháp trước mặt.
Sau hai đợt công kích của hắn, không ngờ khí tức của trận pháp kia không hề yếu đi, hiển nhiên cũng không bị phá hỏng chút nào.
Điều này làm cho người đàn ông cường tráng vô cùng phiền muộn.
Nếu không phá nổi trận pháp, bọn họ coi như vào núi bảo lại ra về tay không, cảm giác đó thật muốn nổi điên.
- Phí Dương, chẳng lẽ ngươi chỉ sẽ đứng nhìn, không biết nghĩ cách à? Không phá nổi trận pháp này, ngươi sẽ chẳng chiếm được gì đâu.
Trong lúc cơn giận dữ, người đàn ông cường tráng Cát Bằng quát người áo xám.
- Để cho ta tới thử xem.
Người áo xám kia vẫn luôn đứng bên cạnh xem cả buổi, lúc này mới bước tới.
Hắn không có tuỳ tiện ra tay giống như người đàn ông cường tráng, mà thử mấy chỗ trên trận pháp, sau đó vẻ mặt u ám đi về.
- Thế nào?
Ba người Cát Bằng nhìn thấy vậy liền đi qua, bọn họ biết tuy tu vi của Phí Dương, tương tự bọn họ nhưng lại có kiến thức rất lớn, suy nghĩ càng sâu sa hơn bọn họ.
Chỉ thấy sắc mặt Phí Dương âm trầm nói:
- Ban nãy ta đã thử qua rồi, trận pháp này có uy lực rất mạnh đủ để giết chết Vũ Tông ngũ giai, nhưng đối hai chúng ta, chỉ cần cẩn thận đề phòng thật ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiển nhiên sát trận trong này là một trận pháp ngũ giai, nhưng hẳn là chưa đạt đến ngũ giai đỉnh phong, bằng không lấy tu vi của ngươi, ban nãy sẽ không chỉ đơn giản là bị thương nhẹ như vậy.
- Nếu chỉ là một ngũ giai sát trận bình thường, với tu vi của bốn người chúng ta mà liên tục ra tay, sớm muộn cũng sẽ có lúc phá vỡ trận pháp này. Nhưng ban nãy ta quan sát một chút, phát hiện sau khi chúng ta công kích vào trong sát trận này lại chỉ gây ra hao tổn rất nhỏ cho sát trận, thậm chí có thể bỏ qua không tính. Hơn nữa mỗi một lần ra tay, nhìn như công kích vào cùng một nơi trên sát trận nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
- Từ đó có thể thấy được, ở trên sát trận này hẳn còn có một trận pháp khác, đồng thời đẳng cấp không dưới sát trận, bằng không sẽ không xuất hiện kết quả như vậy, còn cụ thể là trận pháp gì, ta cũng không phải là Trận Pháp sư, cho nên không rõ.
Cát Bằng nhíu mày nói:
- Theo ý ngươi, bốn người chúng ta phải làm thế nào mới có thể phá vỡ trận pháp này?
Phí Dương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Nếu có một trận pháp sư ở đây, có lẽ chúng ta còn có thể phá vỡ trận pháp này, nhưng chỉ dựa vào bốn người chúng ta mà gặp phải một trận pháp song sinh, muốn phá vỡ thì có ít khả năng lắm.
Sắc mặt bốn sắc ở đó đều tái nhợt.
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn phải đi ra ngoài tìm một trận pháp sư, sau đó vào phá giải trận pháp này hay sao?
Sắc mặt Cát Bằng tái xanh nói. Bọn họ thật vất vả tìm được một di tích dưới lòng đất, vậy mà không thể lấy được, trong lòng tất nhiên cực kỳ tức giận.
- Nơi này trừ trận pháp này ra, chẳng lẽ không có bảo vật khác à?
Cát Bằng tức giận, chợt vung vẩy Lang Nha Bổng ra bốn phía xung quanh, vô số bóng gậy mang theo chân lực kinh người lập tức đánh vào các trụ đá gần đó. Rầm rầm rầm, dưới một đòn này, nhiều trụ đá bị đánh nát hóa thành tro tàn.
Vô số đá vụn bắn ra tung tóe, bụi cuộn cuộn che phủ cả di tích dưới lòng đất.
Có rất nhiều đá vụn bắn về phía Tần Trần.
Sắp bị phát hiện rồi!
Trong lòng Tần Trần thầm thở dài, lúc đầu hắn tưởng đối phương không phá nổi trận pháp, sẽ rời khỏi đây đi tìm Trận Pháp sư, không nghĩ tới lại đập phá xung quanh. Một khi những đá vụn này rơi vào trên người hắn, mặc kệ hắn trốn hay không cũng đều sẽ bị phát hiện.
Đúng vậy, sau khi vô số đá vụn rơi vào trên thân của Tần Trần, Cát Bằng cùng người áo xám Phí Dương đều cảm thấy không thích hợp, chợt xoay đầu nhìn qua.