- Nhất định phải lập tức hái Khổ Vận Chi đi, bằng không người nọ cũng có thể suy tính ra thời gian cơ bản Khổ Vận Chi chín, hẳn sẽ tới trong khoảng thời gian này.
Tần Trần không thể do dự, lập tức muốn ra tay phá vỡ hai trận pháp.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong hư không có sóng chân lực dao động.
- Không tốt, có người đến rồi.
Trong lòng Tần Trần cả kinh, không kịp ra tay phá trận, vội vàng tìm một chỗ tảng đá trong góc và trốn vào.
Ngay khi hắn vừa mới trốn đi, trong hư không đột nhiên xuất hiện một người áo xám, trên thân người này còn dính vết máu, hiển nhiên là đang bị người đuổi giết, cả người cực kỳ nhếch nhác.
Sau khi người này xuất hiện ở đây lại đột nhiên sững sờ, hiển nhiên lần đầu tiên phát hiện chỗ này, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau một khắc, vù vù vù, lại có ba bóng người lướt vào. Ba người này hiển nhiên đang đuổi giết người áo xám này, sau khi tiến vào thế giới dưới đất này cũng sửng sốt.
Mắt nhìn bốn phía, ánh mắt bốn người đều sáng lên, một người trong ba người kia còn trực tiếp kinh ngạc kêu lên:
- Di tích dưới lòng đất à?
Bọn họ đều là người mạo hiểm ở đầm lầy Hắc Tử, tất nhiên biết ở trong đầm lầy Hắc Tử, di tích dưới lòng đất cũng đại biểu cho bảo vật.
Lúc này Tần Trần cũng đang âm thầm quan sát bốn gã Vũ giả, người áo xám bị đuổi giết có vẻ mặt cao ngạo, thoạt nhìn không lớn tuổi nhưng lộ vẻ tang thương, tu vi đạt tới ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong.
Mà dẫn đầu ba người đuổi giết hắn là một trung niên với dáng vẻ cường tráng, tu vi cũng là ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong.
Hai người còn lại, một người là nữ tử hơn ba mươi tuổi trông có chút nhan sắc, quần áo hở hang lộ vẻ dáng vẻ mê người. Có thể bởi vì quanh năm ở nơi đầm lầy Hắc Tử này nên trên mặt có chút tang thương, tu vi cũng không yếu, ở ngũ giai hậu kỳ.
Còn người cuối cùng cũng là ngũ giai hậu kỳ, Tần Trần kinh ngạc phát hiện mình lại nhận ra người này. Đó chính là Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ ban đầu bị An Bắc Song Ma truy sát ở Hắc Tu Hội, sau đó lợi dụng mình để chạy trốn.
Tần Trần không có bất kỳ thiện cảm nào về người này. Trước đây người này vì có thể chạy trốn ra khỏi Hắc Tu Hội mà ném cho mình một chiếc nhẫn không gian chỉ chứa có một Chân thạch hạ phẩm, dẫn tới An Bắc Song Ma để mắt tới mình, sau đó xảy ra xung đột.
Nếu không phải người này độc ác lại giảo hoạt, mình làm sao có va chạm với An Bắc Song Ma. Tuy An Bắc Song Ma không thể gây tổn thương cho mình nhưng Tần Trần vẫn cực kỳ chán ghét người này.
Thứ người như vậy vì mục đích của mình căn bản sẽ không quản xem có tổn thương đến người vô tội hay không. Đối với bọn họ, tổn thương người vô tội căn bản không phải là chuyện ảnh thưởng tới lương tâm.
Vừa nhìn thấy mấy người này, Tần Trần đã biết mấy người này nhất định là Vũ giả quanh năm bôn ba ở đầm lầy Hắc Tử này.
Sau khi phát hiện mình đi tới chỗ này, người áo xám ban đầu bị đuổi giết đã nhanh chóng lấy ra một cái ô trên người, không hề do dự ném cho ba người đối diện.
Sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Cát Bằng, giữa chúng ta bình thường cũng không có ân oán gì, Ô Lãm Căn này để lại cho ngươi thì có thể thế nào, nơi này là một di tích dưới lòng đất, nói không chừng còn có bảo vật gì, không bằng chúng ta hợp tác đi, được không!
- Hợp tác à?
Người trung tuổi bị gọi là Cát Bằng cười lạnh, cùng hai người bên cạnh ngầm bao vây người áo xám và cười nói:
- Phí Dương, bây giờ ngươi có tư cách gì mà hợp tác với chúng ta chứ?
Người áo xám Phí Dương cười, nhìn ba người Cát Bằng với vẻ xem thường nói:
- Cát Bằng, không phải ngươi muốn độc chiếm đồ ở đây chứ? Tạm thời không nói ngươi có năng lực này hay không, chính là ta dẫn theo các ngươi mới có thể đi vào chỗ này, nếu không ai biết được trong hồ kia lại có di tích dưới lòng đất như vậy chứ.
- Lại nói tiếp.
Người áo xám lộ vẻ khinh thường, nói:
- Không phải ta xem thường các ngươi, ta thừa nhận, ba người các ngươi liên kết lại, ta không phải là đối thủ của các ngươi, thế nhưng Phí Dương ta cũng không phải là kẻ dễ đối phó, cho dù đánh không lại các ngươi, các ngươi có thể bảo đảm nhất định có thể giữ ta lại sao? Đến lúc đó ta chỉ cần truyền tin tức trở về, cần gì quan tâm các ngươi lấy được gì ở trong di tích trong lòng đất này, ngươi nghĩ đám các ngươi có thể mang về Hắc Chiểu Thành được sao?
Trên măt ba người Cát Bằng lộ vẻ do dự. Đúng vậy, ba người bọn họ liên thủ thì Phí Dương căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không có thể cam đoan nhất định sẽ giữ lại đối phương, một khi tin tức truyền đi, bọn họ ngược lại được không bù mất.
- Vậy ngươi nói sao?
Cát Bằng lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu rõ ràng dịu xuống rất nhiều.
- Di tích trong lòng đất này là do ta phát hiện, ta cũng không cần nhiều. Ô Lãm Căn đã cho các ngươi, như vậy ta muốn một phần tư đồ bên trong di tích trong lòng đất này. Thế nào, không tính là quá đáng chứ? Nếu các ngươi đều không đáp ứng, ta sẽ lập tức chạy đi, truyền tin tức ra ngoài.
Người áo xám lãnh đạm nói.
- Một phần tư à? Được, ta đồng ý với ngươi.
Cát Bằng im lặng một cái, cuối cùng lạnh lùng nói.
- Đã vậy, chúng ta nhanh tìm xem ở đây cuối cùng có vật gì!
Lúc đầu Tần Trần tưởng bốn người này sẽ bởi vì... di tích dưới lòng đất mà đánh nhau, không nghĩ tới cuối cùng tất cả đều thu hồi vũ khí, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong di tích dưới lòng đất này.
Trong lòng Tần Trần lập tức nặng nề. Nếu là lúc khác hắn gặp phải tên tiểu tử đã hãm hại mình lúc trước, khẳng định không thể không muốn giết, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn chỉ mong bốn người này mau chóng rời đi.
Cho dù trên người bọn họ có bảo vật như Ô Lãm Căn cũng vậy.
Ô Lãm Căn là một loại linh dược ngũ giai đỉnh phong ẩn chứa dược lực kinh người, có thể nâng cao tu vi Vũ Tông với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn có công hiệu nhất định đối với Vũ Tôn lục giai.
Nhưng bây giờ Tần Trần cần lấy được nhất chính là Khổ Vận Chi, về phần những thứ khác chờ sau này lại tính.
Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc vọng tới:
- Đại ca, ngươi mau nhìn chỗ này.
Hiển nhiên là bốn người này đã phát hiện nơi vốn để Thanh Liên Yêu Hỏa.
- Nơi này có một bệ đá, chắc phải có vật gì đó, làm sao lại không có gì chứ?
- Chẳng lẽ đã có người phát hiện qua nơi này trước?
- Mẹ nó, là ai từng tới nơi này vậy?
Nhìn thấy bệ đá trống rỗng, sắc mặt bốn người rất khó coi.
- Không ngờ từng có người đến đây, mẹ nó, vậy bên trong còn có thể thừa lại thứ gì chứ?
- Chỉ sợ sớm đã bị người khác tìm lấy đi rồi.
Bốn người vô cùng phẫn nộ.
Rất hiển nhiên, nơi này sớm đã có người tới, nếu vậy di tích trong lòng đất này hiển nhiên không còn bảo vật gì nữa.
- Tốt, nếu bốn người bọn họ chán nản lập tức rời đi thì tốt rồi.
Tần Trần đang âm thầm cầu khẩn.
- Cứ xem thử còn gì khác không.
Thế nhưng bốn người này hiển nhiên không để cho Tần Trần được như ý, tuy phát hiện có người từng đến đây, nhưng bọn họ vẫn tìm kiếm khắp nơi, dáng vẻ kia dường như hận không thể đào sâu ba mét đất.
Trong lòng Tần Trần lập tức trầm xuống, đặc biệt khi thấy nữ tử ăn mặc hở hang đang chậm rãi tìm kiếm về phía chỗ hắn trốn, quá gần với tảng đá lớn hắn đang trốn rồi.