Dưới đài, Tần Trần và Ngụy Chân đều sững sờ.
Trên mặt một số học viên lộ ra vẻ cổ quái, đều nhìn hai người.
Các học viên lớp sơ cấp ai cũng biết trước kia Tần Trần hay đối đầu nhất ở học viện chính là nhị công tử Ngụy Hầu phủ Ngụy Chấn. Ngụy Chân là Tiểu Hầu gia của Ngụy Hầu phủ, thì song phương không tránh được có mùi thuốc súng.
Lại là một trận đấu thú vị.
Dưới đài, Ngụy Chấn nhìn Tần Trần cười khổ, nói với La Chiến:
- La Chiến đạo sư, ta bỏ quyền.
La Chiến sững sờ hỏi:
- Ngươi xác định là muốn bỏ trận đấu sao?
- Ta xác định!
Ngụy Chân cười khổ nói.
Hắn là sợ Tần Trần rồi, lúc trước hắn đã thấy kết cục của Tần Phấn, cho nên không muốn mình cũng như Tần Phấn hoàn toàn trở thành phế nhân. Dù sao mình cũng không phải đối thủ của Tần Trần, cho nên dứt khoát nhận thua không cần phải rước lấy nhục nhã.
Về chuyện báo thù thì tất cả phải nhờ Lý Thanh Phong rồi.
Xôn xao!
Nghe vậy, trên khán đài truyền ra tiếng xôn xao của mọi người.
Chuyện gì đã xảy ra? Sao Ngụy Chân lại nhận thua? Đùa gì vậy, tuy lúc trước Tần Trần đánh bại Tần Phấn, nhưng dầu gì thì Ngụy Chân cũng là học viên lâu năm của lớp cao cập, thiếu chút nữa là trở thành cường giả Địa cấp, vậy mà hắn lại trực tiếp nhận thua?
Tuy La Chiến không biết rõ nguyên nhân, nhưng không có tò mò, gật đầu nói:
- Được rồi, hiện tại tiếp tục tiến hành thi đấu tứ cường, trận đấu cuối cùng Nhu Thanh Nguyên chiến Vương Khải Minh.
- Học trưởng Vương Khải Minh, mong ngươi hạ thủ lưu tình!
Dáng người Nhu Thanh Nguyên cực kỳ nóng bỏng, mặc bộ một giáp da, mười bảy tuổi nhưng dáng người trước sau lồi lãm. Lúc này nàng điềm đạm đáng yêu nói với Vương Khải Minh.
Rất nhiều nam học viên dưới đài trái tim đã tan nát, trước mặt một mỹ nữ như thế, thì có nam nhân nào xuống tay được chứ?
Phía đối diện, Vương Khải Minh cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, tựa hồ không dám nhìn nàng.
Nhu Thanh Nguyên âm thầm đắc ý, không ngừng ném mị nhãn ra ngoài. Nàng không tin một học viên bình dân như Vương Khải Minh lại không sinh chút động tâm nào với mình. Những học viên bình dân kia ở trong học viện, cơ bản thấy nữ hài tử thì đều sẽ đỏ mặt, càng không bàn tới việc mình là đại mỹ nữ nóng bỏng khêu gợi như vậy.
- Trận đấu bắt đầu!
La Chiến đạo sư cao giọng tuyên bố.
- Học trưởng Vương Khải Minh, danh ngạch tứ cường rất quan trọng với Thanh Nguyên. Ngươi đã đột phá Địa cấp rồi, hay là tặng danh ngạch cho ta đi. Nếu như đạt được tứ cường, Thanh Nguyên nguyện ý hảo hảo báo đáp học trưởng.
Nhu Thanh Nguyên nháy đôi mắt to, thanh âm ôn nhu khêu gợi này làm cho xương cốt người người muốn run rẩy. Thần thái mập mờ kia càng làm cho người ta chịu không nổi hô to.
- Không thể!
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong sắc đẹp của Nhu Thanh Nguyên thì vang lên một thanh âm lạnh lùng. Bá, một ánh đao sáng chói nổ bắn ra, chém về phía Nhu Thanh Nguyên.
Đối diện, Vương Khải Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, thần thái bình tĩnh, mặt không biểu tình, căn bản chưa từng bị Nhu Thanh Nguyên mê hoặc.
- Ngươi...
Nhu Thanh Nguyên duyên dáng hô to một tiếng, thân hình nhảy mạnh, trong tình huống chỉ mành treo chuông tránh được ánh đao, sau đó vài sợi tóc từ trên trán của nàng bay xuống, cực kỳ hung hiểm.
Nhưng không đợi nàng kịp lấy lại tinh thần.
Bá! Bá! Bá!
Vô số ánh đao như thiên sơn mạn tuyết cuồn cuồn xông đến.
Phốc phốc phốc phốc!
Hai vai, hai chân và bụng của Nhu Thanh Nguyên đồng thời phun ra máu tươi, lưu lại hơn mười vết đao rất nhỏ.
- Oa!
Phun ra một ngụm máu, sắc vặt của Nhu Thanh Nguyên trắng bệch, bị đao chí chấn nội tạng bị thương.
- Ngươi thua!
Thu đao vào vỏ, Vương Khải Minh ôm chiến đao, mặt không biểu tình đi xuống lôi đài, phảng phất như chiến đao mới là tình nhân của hắn, chỉ lưu lại Nhu Thanh Nguyên vẻ mặt kiều nộ.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ trên đời lại có người không biết thương hoa tiếc ngọc.
Kể từ đó, tứ cường trong kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện ra đời.
Theo thứ tự là Lý Thanh Phong, Tần Trần, Triệu Linh San và Vương Khải Minh.
Trong đó ngoại trừ Tần Trần thì ba người còn lại đều có tu vi Địa cấp sơ kỳ.
- Tốt, đã quyết định ra được tứ cường, trước tiên mọi người hãy nghỉ ngơi một phút, khôi phục thể lực và chân khí, sau đó sẽ diễn ra trận bán kết.
Cát Phó viện trưởng cao giọng nói.
Trong tràng, Lý Thanh Phong, Vương Khải Minh và Triệu Linh San đều nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng. Trong mắt họ, chỉ có ba người Địa cấp như họ mới chân chính là đối thủ của nhau. Còn về Tần Trần thì có thể đi đến bước này đã là cực hạn của hắn rồi.
Đương nhiên, Lý Thanh Phong và Triệu Linh San vì một ít nguyên nhân cũng cực kỳ để ý Tần Trần.
Ba người nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ. Về phần Tần Trần thì không tốn bao nhiêu khí lực, nên tự nhiên không cần bổ sung chân khí.
Trên thực thế thi đấu trước tứ cường, cũng không có ai tiêu hao quá nhiều chân khí. Thế nhưng đã đến bước này, vào thời khắc mấu chốt chỉ còn lại bọn họ, nên bọn họ không dám lơ là chủ quan.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ba người cùng lúc mở mắt, đứng dậy, sau đó ánh mắt ba người đều đan vào một chỗ, bộc phát ra chiến ý dày đặc.
Trận đấu còn chưa bắt đầu nhưng bầu không khí lúc này đã trở nên giương cung bạt kiếm. Đối với ba người bọn họ mà nói, trận đấu tiếp theo, bọn họ không tranh thứ hai, mà tranh đệ nhất.
Cái này không quan hệ đến thắng thua, mà quan hệ chuyện ai là đệ nhất thiên tài của Thiên Tinh Học Viện.
Mọi người ai cũng là cường giả Địa cấp, cho nên phải phân ra thắng bại.
Về phần Tần Trần thì đã không ai để mắt đến.
La Chiến đi lên lôi đài, thân là đạo sư, ở xa xa hắn đã cảm nhận được mùi thuốc súng của vài tên học viên, không khỏi cười mỉm.
Chỉ có bầu không khí như vậy mới bồi dưỡng được thiên tài thật sự.
- Kế tiếp là vòng bán kết, để cho chúng ta xem học viên nào sẽ lên đài đầu trước.
La Chiến đưa tay vào trong rương, quẩy nhẹ nhàng, sau đó lấy ra hai thẻ bài có ấn số.
- Triệu Linh San chiến Tần Trần.
Khi La Chiến tuyên bố đối thủ thì Triệu Linh San lập tức sững sờ nhìn về phía Lương Vũ trên khán đài, mày nhíu lại.
Khang Vương Gia cũng hơi sửng sốt, nói với Lương Vũ:
- Lương đại sư, cái này...
Hắn biết Lương Vũ rất chú ý Tần Trần, nếu Linh San đánh bại Tần Trần thì trong lòng Lương Vũ có cảm thấy bất mãn với Linh San không?
Trong lòng Lương Vũ cũng có chút buồn bực, hắn không muốn nhìn nhất chính là kết quả này.
- Ai.
Lương Vũ thở dài, nói với Khang Vương Gia:
- Khang Vương Gia đừng lo lắng, tuy Linh San chỉ dừng ở tứ cường, nhưng là do nàng gặp phải Trần thiếu, nếu gặp người khác thì chưa chắc đã thế.
Trong nội tâm Khang Vương Gia trầm xuống: Quả nhiên Lương Vũ đã âm ngầm can thiệp vào trận đấu, nhưng rốt cuộc Tần Trần là cái gì của hắn?
Tuy nội tâm khổ sáp, nhưng Khang Vương Gia chỉ cười khổ nói:
- Để Bản vương nói với tiểu nữ một tiếng.
Nói xong, hắn liền muốn đứng dậy.
Lấy tính cách của Linh San, thì cho nàng nhận thua sợ rằng còn khó chịu hơn cả chết. Nhưng nếu so sánh cái này với chuyện đắc tội Lương Vũ thì cũng chỉ đành làm thế mà thôi.
- Vương gia ngươi làm gì vậy...
Lương Vũ nghi ngờ nói.
- Không phải Lương Vũ đại sư muốn Linh San nhận thua sao?
Khang Vương Gia ngây ngẩn cả người.
- Lão phu bảo ngươi làm thế hồi nào?
Lương Vũ dở khóc dở cười:
- Ý của ta là Linh San gặp phải Trần thiếu, thì sẽ thua không thể nghi ngờ.
- Cái này... không thể nào!
Khang Vương Gia rất tin tưởng Triệu Linh San.
- Không tin thì cứ chờ xem đi.
Lương Vũ cười khổ lắc đầu.
Tuy trong nội tâm không tin nhưng Khang Vương Gia vẫn ngồi xuống, có điều lại thở dài một hơi.