Chỉ trong chớp mắt, Âm Hồn Thú đã bị Thiên Ma Phiên giết chết không để lại chút dấu vết gì.
- Trần thiếu.
Hắc Nô lại vui mừng nhìn Tần Trần, cảm nhận Thiên Ma Phiên trong tay và vui mừng như điên.
Âm Hồn Thú này có lợi ích qua lớn đối với Thiên Ma Phiên, giết chết một con Âm Hồn Thú chiếm được bổ dưỡng thậm chí còn nhiều hơn so với lúc trước giết chết An Bắc Song Ma.
Đây quả thực là thánh dược bổ dưỡng của Thiên Ma Phiên đấy!
Nếu giết thêm vài con Âm Hồn Thú, uy lực của Thiên Ma Phiên thậm chí có thể nâng cao hơn rất nhiều, đến lúc đó đối phó với Thị Huyết Ma Nhân Cưu Ma Tâm cũng sẽ khác trước, còn có thể để cho đối phương chạy trốn được sau khi Thiên Ma Phiên bao phủ xuống nữa sao? Tuyệt đối là một đòn có thể giết chết.
Hơn mười tên Vũ giả còn chưa kịp rời khỏi đó chứng kiến Tần Trần có thể phát hiện ra Âm Hồn Thú thì lập tức kinh hãi.
Lúc này đã không có bất kỳ người nào lại nghi ngờ lai lịch của Tần Trần, người này tuyệt đối là thiên tài của thế lực hoặc tông môn đứng đầu vương triều.
Âm Hồn Thú ngang dọc đầm lầy Hắc Tử, chưa từng thấy qua có ai có thể tùy ý phát hiện ra tung tích của Âm Hồn Thú, đặc tính không bóng không hình của nó, cho dù là Vũ Tôn lục giai gặp phải cũng phải cẩn thận phòng bị, mà Tần Trần lại một lần tìm được.
Không có ai cho rằng một đòn của Tần Trần ban kia là vô tình thi triển ra, chỗ ánh kiếm kia bao phủ rất chuẩn xác, vừa vặn nhắm ngay một gã Vũ giả đã hóa thành thây khô, nếu chỉ tùy ý thi triển cũng sẽ không tìm chuẩn được như vậy.
Còn Hắc Nô có thể giết chết Âm Hồn Thú ngược lại không khiến cho người ta cảm thấy giật mình.
- Các hạ đúng là có bản lĩnh, lại có thể tìm được Âm Hồn Thú, thật sự khiến cho Từ mỗ kính phục không thôi.
Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong ngay từ đầu còn cảnh giác phòng bị, lập tức chắp tay nói với Tần Trần đầy kính nể.
Mà trong ánh mắt những kẻ khác nhìn về phía Tần Trần đầy kính sợ.
Tần Trần dùng linh hồn lực quét qua xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra có Âm Hồn Thú khác, hắn nói với mọi người:
- Trừ Âm Hồn Thú mới vừa bị giết chết, ở đây đã không còn Âm Hồn Thú khác, các ngươi có thể an tâm rời đi.
- Cám ơn tiểu huynh đệ.
Mọi người đều cảm kích nói.
Bọn họ biết Tần Trần nói như vậy là cố ý chiếu cố bọn họ.
- Chúng ta đi trước.
Tần Trần nói xong liền dẫn Hắc Nô nhanh chóng bay vút ra, chẳng mấy chốc đã biến mất ở sâu bên trong đầm lầy Hắc Tử.
- Thiếu niên này thật lợi hại, người này nhất định là thiên tài đứng đầu của thế lực lớn nào đó.
Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong nhìn theo bóng lưng của Tần Trần, thán phục mở miệng.
Vũ giả bên cạnh hắn cũng đều gật đầu nói:
- Ta nghe nói cho dù là tiền bối Vũ Tôn lục giai cũng không phát hiện được tung tích của Âm Hồn Thú, người này có thể phát hiện ra Âm Hồn Thú, đồng thời giết chết, sao có thể là người tầm thường được?
- Cũng không biết hắn làm thế nào phát hiện ra Âm Hồn Thú, nếu có thể nắm giữ loại phương pháp này, sau này đi vào sâu trong đầm lầy Hắc Tử cũng bớt nguy hiểm hơn, đến lúc đó khẳng định cũng lấy được nhiều bảo vật hơn.
Một gã Vũ giả hâm mộ nói.
- Hừ, phương pháp phát hiện Âm Hồn Thú nhất định là bí pháp độc gia của người này, sao có thể tùy tiện nói ra? Không thấy được người khoác áo choàng bên cạnh hắn ngay từ đầu cũng không phát hiện ra Âm Hồn Thú, vẫn là thiếu niên kia ép Âm Hồn Thú ra mới ra tay sao?
Có người cười nhạt.
Tất cả mọi người đều công nhận.
Tuy bọn họ cũng rất muốn biết Tần Trần làm thế nào phát hiện ra Âm Hồn Thú, nhưng không có ai hỏi xin, bọn họ căn bản không thể đắc tội được một cao thủ có thể tùy ý phát hiện Âm Hồn Thú. Một khi đối phương nỏi giận, nói không chừng bọn họ chết thế nào cũng không biết đâu.
Tần Trần được Hắc Nô dẫn đường nhanh chóng đi sâu vào trong đầm lầy Hắc Tử, bọn họ cần lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi di tích dưới lòng đất mà Hắc Nô đã từng phát hiện.
Mà Hắc Nô còn muốn tìm kiếm khắp nơi, cố gắng tìm được con Âm Hồn Thú thứ hai. Biết Tần Trần có thể phát hiện Âm Hồn Thú, hắn đã không lo lắng gặp phải Âm Hồn Thú tập kích, ngược lại nóng lòng muốn tìm được Âm Hồn Thú, để nâng cấp uy lực chân bảo Thiên Ma Phiên của mình.
Chẳng qua hết cả buổi nhưng Hắc Nô lại không phát hiện ra một con Âm Hồn Thú nào, chẳng những là Âm Hồn Thú, ngay cả một ít linh dược có giá trị cũng không thấy.
Chỗ này thì giống như một thế giới đầm lầy hoang vu, trừ bùn đen đầm lầy thì chẳng có gì khác.
Khi đám người Tần Trần tìm kiếm ở trong đầm lầy Hắc Tử, ở một khu vực bằng phẳng cách thông đạo truyền tống của Thiên Trận Môn mấy trăm dặm có trên trăm bóng người đồng thời xuất hiện ở nơi đây.
Những Vũ giả này đều thông qua thông đạo truyền tống của Thương hội Cốc Phong đi tới nơi này.
- Các vị đều dựa theo đội ngũ lập ra, nếu Thương hội Cốc Phong chúng ta dẫn mọi người mang vào, sẽ không để cho mọi người gặp nguy hiểm gì ở đây. Mỗi tiểu đội đều đăng ký, sau đó báo số người xong, thương hội Cốc Phong chúng ta sẽ có cao thủ dẫn các ngươi tìm bảo vật trong đầm lầy Hắc Tử này.
- Đương nhiên, các ngươi muốn tự động tìm bảo vật cũng không sao, đến lúc đó chỉ cần mang theo ngọc bài của thương hội Cốc Phong chúng ta về tới đây, là có thể dùng thông đạo truyền tống của thương hội Cốc Phong chúng ta trở lại Hắc Chiểu Thành.
- Thương hội Cốc Phong chúng ta tuân theo tôn chỉ chính là dẫn các ngươi vào thì nhất định phải đưa các ngươi an toàn ra ngoài.
Mọi người vừa mới đến đầm lầy Hắc Tử, Thương hội Cốc Phong đã nhanh chóng thần tốc thu xếp Vũ giả, dường như đặt an toàn của Vũ giả truyền tống qua đây lên hàng đầu.
Rất nhiều Vũ giả lần đầu tiên tới đầm lầy Hắc Tử thử vận may lập tức cảm kích, bàn tán xôn xao và đi theo người của thương hội Cốc Phong tiến vào trong đầm lầy Hắc Tử.
- Phó hội trưởng Lưu Trạch, chúng ta làm sao bây giờ? Hai tên trước kia đã thông qua thông đạo truyền tống của Thiên Trận Môn tiến vào Đầm lầy Hắc Tử cả buổi rồi.
Ở trong một góc khuất, Cưu Ma Tâm sốt ruột đi theo bên cạnh Lưu Trạch, trong ánh mắt lộ vẻ oán độc.
Hiển nhiên hai người hắn nhắc tới chính là Tần Trần cùng Hắc Nô trước đó khiến hắn suýt mất mạng ở quảng trường Hắc Chiểu.
Lưu Trạch cười lạnh một tiếng:
- Cưu Ma Tâm, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần phải gấp, nếu ta thả cho hai người bọn họ tiến vào đầm lầy Hắc Tử thì dĩ nhiên có tìm được bọn họ, nếu không đầm lầy Hắc Tử rộng lớn, ngươi nghĩ rằng ta làm sao tìm được hai người bọn họ?
Ánh mắt Cưu Ma Tâm sáng ngời:
- Lưu hội phó, hẳn là ngươi thả trên thân hai người bọn họ...
Lưu Trạch lại cười lạnh:
- Ngươi cũng không cần quá quan tâm tới điều này, ngươi chỉ cần đặt sức lực vào những Vũ giả tiến vào đầm lầy Hắc Tử lần này là được. Các ngươi chú ý một chút, một khi phát hiện có người tìm được linh dược không tệ, bọn họ biết nên làm như thế nào đấy!
Cưu Ma Tâm vỗ ngực nói:
- Lưu hội phó cứ yên tâm, chút chuyện này ta đã sớm an bài xong xuôi, ngươi cứ chờ đồ như trước kia là được rồi.
- Được.
Lưu Trạch lập tức thoả mãn gật đầu, có chút yên tâm.
Hắn chọn bảo vệ Cưu Ma Tâm ở quảng trường Hắc Chiểu cũng không phải không có nguyên nhân, Cưu Ma Tâm ở phương diện này làm việc rất lão luyện, mấy năm này trên cơ bản không để cho hắn tốn nhiều công sức, bằng không hắn cũng sẽ không lựa chọn ra mặt.
- Đã như vậy, hãy đi theo ta đi.
Lưu Trạch lấy ra một vòng tròn mang theo bên người rồi liếc mắt nhìn, sau đó dẫn theo Cưu Ma Tâm tìm đúng một phương hướng, nhanh chóng biến mất ở trong đầm lầy Hắc Tử.