Ánh mắt Tần Trần chợt nghiêm trọng.
Nơi này không có bất kỳ điều gì dị thường, hành động của hai người cũng không giống với trúng độc, tại sao lại đột nhiên ngã xuống? Hơn nữa còn trực tiếp hóa thành thi thể khô.
Nhưng Tần Trần biết hai người này khẳng định không phải vô duyên vô cớ ngã xuống, tuyệt đối là có nguyên nhân gì đó.
- Âm Hồn thú!
Đúng lúc này, một gã Vũ giả ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong hoảng sợ kêu lên.
Vũ giả khác cũng đều biến sắc, ai nấy chẳng khác nào gặp kẻ địch mạnh, tất cả đều rút vũ khí ra, thậm chí không dám nhúc nhích, tất cả đều quan sát bốn phía.
Ngay cả Hắc Nô bên cạnh Tần Trần cũng biến sắc, trong nháy mắt Thiên Ma Phiên xuất hiện ở trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Hiển nhiên những người này đều từng nghe nói qua về Âm Hồn thú này, thậm chí đều rất sợ hãi.
- Ngươi biết Âm Hồn thú này?
Tần Trần nghi ngờ nhìn về phía Hắc Nô.
Sắc mặt Hắc Nô nghiêm túc nói:
- Trần thiếu, Âm Hồn thú là một loại Huyết thú đặc biệt của đầm lầy Hắc Tử, có người nói là nó là do chướng khí trong đầm lầy Hắc Tử cùng Huyết thú dung hợp thành, cũng có người chính xác là do oan hồn Vũ giả chết ở đầm lầy Hắc Tử biến thành, chúng nó có khả năng thu nhận tinh huyết của người, biến Vũ giả thành thây khô, mà điểm khủng khiếp nhất của chúng là không có bóng dáng không tung tích, mắt thường cùng tinh thần lực căn bản không thấy được.
Nói đến đây, Hắc Nô đã thi triển ra Thiên Ma Phiên, từng đám sương đen lập tức bao phủ lấy hai người bọn họ, hiển nhiên là dự phòng công kích trong hư vô.
Sau khi làm hết những điều này, vẻ nghiêm trọng trên mặt Hắc Nô mới giảm xuống, nhưng vẫn cảnh giác nói:
- Nghe nói những Âm Hồn thú này cực kỳ khó chơi, mặc dù là Vũ Tôn lục giai cũng gần như không cảm ứng được, người thường gặp phải chúng nó chỉ có thể chờ chết, ở trong đầm lầy Hắc Tử này, Âm Hồn thú là một trong những nhân vật đáng sợ nhất, thậm chí còn hơn cả chướng khí.
- Bởi vì không ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng nó, cho nên khi gặp phải chúng nó cũng không biết làm sao phản kháng.
Không phải tất cả mọi người ở đó đều từng đến đầm lầy Hắc Tử, còn có vài Vũ giả lần đầu tiên đi vào nên chưa nghe nói qua về Âm Hồn thú. Bọn họ đều quay sang nhìn nhau, trong đầm lầy Hắc Tử vẫn còn có thứ kinh khủng như vậy, còn tìm bảo vật gì chứ?
Tần Trần hiển nhiên cũng có nghi ngờ như vậy, nếu Âm Hồn thú này khủng bố như vậy, ai còn dám đi vào, Vũ Tôn lục giai cũng không dám đi?
Dường như biết được nghi ngờ của Tần Trần, Hắc Nô cũng nhíu mày nói:
- Thật ra số lượng Âm Hồn thú trong đầm lầy Hắc Tử cũng không quá nhiều, hơn nữa trước kia cũng chỉ có ở nơi cực sâu mới xuất hiện Âm Hồn thú, nơi này mặc dù đã đi sâu vào đầm lầy Hắc Tử mấy ngàn dặm, nhưng đối với toàn bộ Đầm lầy Hắc Tử hẳn chỉ là ở khu vực bên ngoài, trước kia căn bản không có khả năng có Âm Hồn thú xuất hiện, lần này cũng không biết là vì nguyên nhân gì lại có Âm Hồn thú thường lui tới!
- Chúng ta làm sao bây giờ? Âm Hồn thú đã rời đi chưa?
Một gã Vũ giả hoảng sợ hỏi.
- Có khả năng, ngươi có thể thử động trước. Âm Hồn thú thu nhận máu của hai người kia, không chừng đã ăn no rời đi rồi.
Ánh mắt một gã Vũ giả lập loè nói.
- Vậy sao ngươi không thử đi?
Vũ giả này hiển nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hỏi ngược lại.
- Được rồi, tất cả đừng tranh cãi nữa, ta nghe nói Âm Hồn thú tuy cực kì khủng bố nhưng cũng không phải không giết chết được, chỉ là không có dấu vết hay bóng dáng nên rất khó phát hiện tung tích mà thôi. Hơn nữa Âm Hồn thú thường ưa thích đánh lén, chúng ta chỉ cần tập trung một chỗ thì Âm Hồn thú này không hẳn dám ra tay đâu.
Một gã Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong trầm giọng nói.
Hắn vừa nói xong, lập tức có không ít người nhìn về phía Tần Trần cùng Hắc Nô.
Trước đó bọn họ không dám đi cùng Tần Trần, thế nhưng khi gặp phải nguy hiểm, tất cả đều nghĩ đến Tần Trần, bởi vì chuyện trên quảng trường Hắc Chiểu, tất cả mọi người biết người khoác áo choàng bên cạnh thiếu niên này có thực lực cực kì khủng bố, hơn nữa bọn họ thấy rõ cờ đen kia rõ ràng là châu bảo rất cường hãn, sương mù tản ra có khả năng hoàn toàn bao quanh người.
Nếu có thể đi theo đám bọn họ thì khả năng sống sót cũng sẽ tăng lên.
Tần Trần thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, đương nhiên hiểu rõ ý của những người này.
Chẳng qua hắn biết bản thân căn bản không thể nào đi cùng nhóm với bọn họ. Mục đích hắn tới đây là để tìm kiếm Khổ Vận Chi, nếu đi cùng người lạ thì còn làm việc thế nào. Hơn nữa, hắn không biết rõ về những người này nên càng không thể nào cùng đi.
Tần Trần không để ý đến ánh mắt của những người này, mà là tập trung tinh thần lực tiếp tục quét về phía nơi hai gã Vũ giả ngã xuống đất.
Tinh thần lực ngũ giai giống như một tấm lưới lớn không có sót bất kỳ kẽ hở nào, chỉ là sau khi đảo mắt qua, Tần Trần vẫn không cảm ứng được bất kỳ vật gì ở gần đó.
- Chẳng lẽ Âm Hồn thú này thật sự không có bóng dáng, không có dấu vết sao?
Tần Trần nhướng mày, hắn biết rõ, trên đời này tuyệt chưa có thứ gì hoàn toàn không dấu vết, không có bóng dáng, sở dĩ tìm không được chỉ là vì phương pháp không đúng, có lẽ những Âm Hồn thú này lại tương tự với một dạng không khí, tinh thần lực đảo qua chúng nó căn bản sẽ không có bất kỳ trở ngại nào, dĩ nhiên không phát hiện được.
Nhưng tinh thần lực không phát hiện được, không có nghĩa là thứ khác cũng không phát hiện được.
Mắt sáng lên, Tần Trần đột nhiên quét qua một linh hồn lực về phía chỗ hai gã Vũ Tông ngã xuống.
Trên thực tế, Tần Trần vốn định dùng Thanh Liên Yêu Hỏa tiến hành đốt cháy, nhưng suy nghĩ đến nơi đây có rất nhiều người, lại không thể để lộ Thanh Liên Yêu Hỏa nên chỉ có thể dùng linh hồn lực quét qua trước.
Điều khiến cho Tần Trần vui mừng là sau khi linh hồn lực của hắn đảo qua, không ngờ quét được một bóng mờ trên thân của hai gã Vũ giả ngã xuống.
Bóng này có phần giống người, lúc này đang nằm ở trên thân của một trong hai gã Vũ Tông, miệng áp lên trên gáy của một người với tư thế như đang hút màu.
Tần Trần không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chém một kiếm tới, đồng thời trực tiếp phát động lực lượng huyết mạch trong cơ thể.
- Răng rắc!
Trong nháy mắt ánh kiếm kèm theo tia sét giáng xuống chỗ hai gã Vũ Tông ngã xuống.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, thiếu niên này đang làm gì vậy? Không ngờ đánh xuống thi thể của hai người đã chết, là muốn chém thi thể của bọn họ thành cát bụi sao?
Trong lòng con đang nghi ngờ, bọn họ đã thấy ánh kiếm kèm tia sét rơi vào bên cạnh hai gã Vũ Tông, một bóng mờ phát ra một tiếng hét chói tai và lộ ra dưới ánh sét, sau đó hoảng sợ phóng lên cao.
- Hắc Nô, ra tay!
Tần Trần liền quát khẽ một tiếng.
Trên thực tế khỏi cần Tần Trần mở miệng, Hắc Nô cũng đã hành động. Hắn hô lên, Thiên Ma Phiên mang theo một ma khí kinh người trong nháy mắt đã cuồn cuộn tràn ra ngoài, bao trùm cái bóng kia ở phía dưới Thiên Ma Phiên.
Cái bóng kia lập tức phát ra tiếng kêu càng thảm thiết hơn, lao loạn ở trong sương mù màu đen nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi cái kén của Thiên Ma Phiên, cuối cùng kêu thảm một tiếng, bị ma khí màu đen do Thiên Ma Phiên phóng ra hoàn toàn cắn nuót, hóa thành hư vô.
- Phụt!
Trong hư không có một ít cặn bã màu đen rơi vào trong đầm lầy Hắc Tử, thoáng cái liền biến mất.
Mà sau khi Thiên Ma Phiên cắn nuốt Âm Hồn Thú, phù văn phía trên càng thêm rõ ràng, giống như à lấy được chất đại bổ làm cho uy thế càng rõ hơn.