Một trăm Chân thạch hạ phẩm cùng ba mươi Chân thạch hạ phẩm chỉ kém bảy mươi, đối với rất nhiều thế lực lớn Vũ Tông cũng không tính là gì.
Thế nhưng với Vũ giả kiếm sống ở Hắc Chiểu Thành, rất nhiều người đều không có bối cảnh, đối với bọn họ, cho dù là một viên Chân thạch hạ phẩm cũng cần phải tiết kiệm, không thể phí phạm.
Tuy đám người Hắc Tu Hội yêu cầu trả giá lớn là lấy ra ba thành lợi ích, nhưng đối với rất nhiều Vũ giả trước đây kiếm sống ở Hắc Chiểu Thành, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, chỉ có những Vũ giả không để ý tới Chân thạch mới đi thông đạo truyền tống của Thiên Trận Môn.
Mà số lượng Vũ giả như vậy lại rất ít.
Nhưng đối với Tần Trần, đừng nói là một trăm Chân thạch hạ phẩm, dù cho nhiều Chân thạch hạ phẩm hơn nữa, hắn cũng sẽ không đi thông đạo truyền tống của ba thế lực Hắc Tu Hội, hắn không có thói quen để người khác kiểm tra nhẫn không gian của mình, tuy bên trong cũng không có thứ gì không thể lấy ra.
- Trước đó ngươi nói bẫy người là chuyện gì?
Tần Trần đột nhiên lại hỏi.
Doãn Phong giải thích:
- Trần thiếu, chúng ta nói bẫy người thật ra là đám người Thẩm Bằng lôi kéo ngươi căn bản không phải là người của Thương hội Cốc Phong, bọn họ chỉ là người giúp đỡ Thương hội Cốc Phong kiếm khách mà thôi, nếu chỉ là người kiếm khách cũng không có gì, nhưng bọn họ lại hết sức đê tiện, lần trước chúng ta bị bọn họ lôi kéo đi vào theo thông đạo của Thương hội Cốc Phong.
Nói đến đây, vẻ mặt Doãn Phong trở nên dữ tợn, hiển nhiên bây giờ vẫn còn tức giận, hắn nói:
- Lúc đầu chúng ta đã nói sau khi theo thông đạo của Thương hội Cốc Phong tiến vào cũng chỉ thu lấy ba mươi Chân thạch hạ phẩm, ba phần tiền lời, thế nhưng ta và muội muội ta gặp may, ở bên trong không ngờ tìm được một gốc Hắc Tử Liên.
- Một gốc Hắc Tử Liên tổng cộng có bảy viên hạt sen, lúc đầu chúng ta chỉ cần giao ra hai hạt sen là được, nhưng sau khi đám người Thẩm Bằng nhìn thấy liền tìm chúng ta đòi giao ra bốn hạt sen cho bọn họ, nói chúng ta là do bọn họ dẫn vào, lấy được thứ tốt tất nhiên phải chia một nửa cho bọn họ.
- Ta và muội muội ta tất nhiên không chịu, đám người Thẩm Bằng không ngờ ra tay với chúng ta, chẳng những cướp Hắc Tử Liên của chúng ta, còn đánh chúng ta bị thương, bọn họ căn bản là một đám ác ôn.
- Về sau chúng ta tìm tới Thương hội Cốc Phong, nhưng người của Thương hội Cốc Phong nói đám người Thẩm Bằng không phải là người của Thương hội Cốc Phong bọn họ, cho nên bọn họ cũng không quản được, bảo chúng ta đi tìm bọn chúng, thế nhưng ta và muội muội ta sao có thể là đối thủ của đám người Thẩm Bằng, trách là trách chúng ta quá ngây thơ đi tin bọn họ, cho nên trước đó chứng kiến Trần thiếu ngươi bị Thẩm Bằng kéo qua, trong lòng tức không nhịn nổi mới tùy tiện mở miệng, không nghĩ tới lại gây ra rắc rối lớn cho Trần thiếu như vậy.
Nói tới đây, Doãn Phong cùng Doãn Hồng liền cúi đầu bái Tần Trần nói:
- Lại nói tiếp, Trần thiếu ngươi giết Thẩm Bằng cũng coi như là báo thù cho chúng ta, hai huynh muội chúng ta rất cảm ơn Trần thiếu.
Tần Trần lắc đầu:
- Nói cảm ơn thì đáng lẽ phải là ta cám ơn các ngươi mới đúng. Nếu không phải các ngươi ngăn ta lại, nói không chừng ta thực sự đi tới thông đạo Thương hội Cốc Phong đó.
- Chẳng qua…
Tần Trần cười nhạt nói:
- Ngươi nói đám người Thẩm Bằng không phải là người của Thương hội Cốc Phong, ta căn bản không tin.
Trong đôi mắt Doãn Phong ánh lên vẻ tức giận, cắn răng nói:
- Thật ra về sau chúng ta cũng hiểu rõ một chút, hôm nay khi chứng kiến Phó hội trưởng Lưu Trạch đứng ra, lại càng chứng thực suy nghĩ trong lòng chúng ta, Thương hội Cốc Phong cùng đám người Cưu Ma Tâm căn bản là một nhóm.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Tần Trần cười, xem ra huynh muội Doãn gia này cũng là người thông minh.
- Trần thiếu, trước đó ngươi đắc tội Thương hội Cốc Phong, khi đi đầm lầy Hắc Tử phải cẩn thận một chút. Ta nghe nói, Thương hội Cốc Phong có thể quật khởi là dựa vào một ít thủ đoạn không trong sạch, hơn nữa bọn họ có thù tất báo, hôm nay ngươi làm bọn họ mất mặt ở trên quảng trường như vậy, lấy tính cách của đám người Thương hội Cốc Phong khẳng định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
Doãn Phong lo lắng nói.
Tần Trần cười nhạt nói:
- Ngươi yên tâm, ta tất nhiên biết điều này.
Bây giờ hắn có quá nhiều kẻ địch, Lưu Tiên Tông, Ngự Thú sơn trang, Thương hội Cốc Phong các loại, cho nên hắn mới phải nhanh chóng tìm được Khổ Vận Chi, đến lúc đó sau khi đột phá Vũ Tông, cho dù gặp phải cường giả Vũ Tôn, cũng không còn phải lo lắng như vậy nữa.
- Ta có một ít đan dược, các ngươi cầm tu luyện đi, sau này ta sẽ theo thông đạo Thiên Trận Môn tiến vào, nếu như các ngươi cũng muốn đi đầm lầy Hắc Tử thì cố gắng đừng đi theo chúng ta, để tránh khỏi rước lấy phiền toái.
Sau khi nghe dặn dò, Tần Trần cho huynh muội Doãn gia một ít đan dược, sau đó hắn cùng Hắc Nô đi theo hướng hai người chỉ, đi tới thông đạo truyền tống của Thiên Trận Môn.
Đợi Tần Trần rời đi, Doãn Phong mới xúc động nói với Doãn Hồng:
- Cũng không biết Trần thiếu là người của thế lực nào, tuổi còn trẻ mà thực lực liền đáng sợ như vậy, đây chính là thiên tài sao?
Bọn họ đều là người xuất thân nghèo khó từng bước đi tới, gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm mới đi được đến một bước này, chứng kiến Tần Trần trẻ tuổi như vậy lại có thực lực còn đáng sợ hơn bọn họ, bọn họ tất nhiên vô cùng xúc động.
- Cũng không biết Trần thiếu để lại cho chúng ta đan dược gì.
Hai người vừa than thở vừa mở bình thuốc ra, sau khi nhìn thấy đan dược bên trong, bọn họ không nhịn được trợn to tròng mắt và hét lên kinh ngạc.
Ở trong bình thuốc có không ít đan dược tứ phẩm, thậm chí còn có ít đan dược ngũ phẩm.
- A!
Hai người hít sâu một hơi rồi nhìn nhau.
Bọn họ không nghĩ tới mình có lòng tốt nhắc nhở lại nhận được lợi ích lớn như vậy, giá trị những đan dược này thậm chí còn cao hơn tất cả vật trong nhẫn không gian của bọn họ. Có những đan dược này, thực lực của bọn họ tuyệt đối có khả năng được nâng cao một bậc.
- Trần thiếu này rốt cuộc là ai mà ngay cả đan dược ngũ phẩm cũng có thể lấy ra vậy?
Hai người thì thào, hoàn toàn chấn động.
- Đúng rồi đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?
Thế nhưng sau khi vui mừng hai người lại khẩn trương, Hắc Chiểu Thành cực kỳ hỗn loạn, ban nãy bọn họ đắc tội Thị Huyết Ma Nhân khẳng định không có kết quả gì tốt, cho dù có đan dược cũng chỉ trở thành chiến lợi phẩm của đối phương.
Vẻ mặt Doãn Phong cũng nghiêm túc, trầm ngâm hồi lâu mới cắn răng trầm giọng nói:
- Nhất định không thể tiếp tục ở lại Hắc Chiểu Thành nữa, tiếp tục ở lại rất nguy hiểm, nhưng muốn chạy đi cũng không được, chúng ta chỉ có thể giống như Trần thiếu, theo thông đạo Thiên Trận Môn tiến vào trong đầm lầy Hắc Tử, đến lúc đó chúng ta tìm một chỗ bế quan, lợi dụng những đan dược này để đột phá đến ngũ giai hậu kỳ. Đến lúc đó, chúng ta lại nghĩ cách rời khỏi Hắc Chiểu Thành tới chỗ khác.
- Được.
Hai người liếc nhìn nhau rồi lập tức quyết định, vội vã biến mất.
Tần Trần cùng Hắc Nô đi tới thông đạo truyền tống của Thiên Trận Môn, đúng là như huynh muội Doãn gia từng nói, chỉ cần mỗi người giao nộp một trăm Chân thạch hạ phẩm là có thể tiến hành truyền tống.
Chẳng qua một lần truyền tống tới một trăm người nên phải chờ đợi một lát.
Mà mấy ngày qua Vũ giả đến Hắc Chiểu Thành quá nhiều, chỉ một lát sau, nhóm một trăm người của Tần Trần đã được tập trung đông đủ.