Vũ Thần Chúa Tể

Chương 573: Thanh nguyên đan

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người nghe được câu này, khóe miệng đều giật giật.

Thật là thiếu niên cuồng vọng, giọng điệu thật lớn.

Vậy mà trực tiếp nói với Cưu Ma Tâm, ngươi có mặt mũi sao? Đây rõ ràng là đang giễu cợt Cưu Ma Tâm trước đó bảo đối phương cho hắn một chút mặt mũi, tới chỗ hắn ngồi.

Những lời này nói ra, mặc kệ Cưu Ma Tâm có sống tiếp hay không, sau này đều sẽ trở thành trò cười, không còn mặt mũi ở lại Hắc Chiểu Thành này.

Khóe miệng Cưu Ma Tâm cũng giật giật, tuy trong lòng hắn cảm thấy vô cùng uất ức nhưng không dám nói nửa lời, bởi vì hắn biết mình vừa nói ra, đối phương nói không chừng sẽ trực tiếp giết hắn.

- Trần thiếu, nói nhiều với tên này làm gì, cứ để cho bản tọa giết hắn, bớt phải lải nhải, còn có hai người bên cạnh hắn là cùng một nhóm đi, bản tọa liền giết luôn cả chúng.

Lúc này hai Vũ Tông ngũ giai trung kỳ đứng ở bên cạnh Cưu Ma Tâm đã sớm bị dọa cho không còn sắc máu, nghe được Hắc Nô muốn giết luôn cả bọn họ thì hai chân run lên, hồn cũng bay mất.

- Khỏi cần.

Ai biết Tần Trần đột nhiên gọi người khoác áo choàng lại, tỏ ý hắn không cần ra tay.

Hắc Nô lập tức nhướng mày, hắn không hiểu Tần Trần gọi hắn lại là có ý gì. Hắn biết rõ, Tần Trần căn bản không phải là người sợ phiền phức, bằng không khi ở Cổ Nam Đô cũng sẽ không tiêu diệt người của Lưu Tiên Tông cùng ba thế lực lớn.

Hắn đang nghi ngờ liền thấy ánh mắt Tần Trần nhìn thẳng vào một chỗ trên quảng trường, hứn lập tức quay đầu nhìn sang, liền thấy một đám người từ sâu trong quảng trường đi tới.

Sau khi nhìn thấy lão già đi đầu, Hắc Nô lập tức nhíu lại, nắm chặt Thiên Ma Phiên, trong nháy mắt trong lòng đầy cảnh giác.

Vũ Tôn, lão già dẫn đầu trong mấy người đột nhiên xuất hiện này không ngờ là Vũ Tôn lục giai.

- Ha hả, nơi này vẫn thật náo nhiệt, chẳng qua Hắc Chiểu Thành ta là nơi nói tới quy củ, mấy vị có thể sống chung hòa bình, cũng không cần gây chiến mới tốt.

Lão già kia nhìn về bên phía Tần Trần, vừa tới đã cười tủm tỉm nói với vẻ hiền từ.

- Lưu hội phó!

Nhìn thấy người đến, trên mặt Cưu Ma Tâm vốn sợ hãi cùng kinh hoàng như được ăn An Tâm hoàn, sắc mặt dịu xuống vui mừng nói.

- Là Phó hội trưởng Thương hội Cốc Phong Lưu Trạch.

- Một đám người Thị Huyết Ma Nhân hợp tác với Thương hội Cốc Phong, bình thường đều kiếm khách cho Thương hội Cốc Phong. Lưu hội phó đứng ra là chuẩn bị bảo vệ Cưu Ma Tâm sao?

- Chắc vậy, cũng không biết Lưu hội phó có thể giải quyết được tiểu tử kia không.

- Đúng vậy, người khoác áo choàng kia có thực lực như thế, thật sự rất đáng sợ, nhưng Lưu hội phó chính là Vũ Tôn lục giai sơ kỳ, là một trong những cao thủ hàng đầu Biện Châu, hắn muốn ra tay, có lẽ người khoác áo choàng kia cũng phải chết.

Nhìn thấy nhóm người này, đám người lập tức bàn tán xôn xao.

- Lưu hội phó, ngươi phải làm chủ cho ta đấy. Không biết hai người này từ đâu tới lại dám dương oai ở quảng trường Hắc Chiểu, còn giết một tên thủ hạ của ta, còn đánh tại hạ bị trọng thương, Lưu hội phó, ngươi không thể thả cho bọn họ dễ dàng thoát đi được.

Cưu Ma Tâm cắn răng nói ra, trên mặt đầy vẻ oán hận.

- Hai vị, những lời Cưu Ma Tâm vừa nói có phải là thật không. Hắc Chiểu Thành ta lại là một nơi có quy củ, không phải nơi mặc cho người khác làm càn.

Lão già không để ý đến tới lời Cưu Ma Tâm nói, mà nhìn về phía Tần Trần cùng Hắc Nô, mỉm cười dò hỏi.

Nghe được đối phương nói vậy, trong lòng Tần Trần không khỏi cười nhạt, Hắc Chiểu Thành là một nơi nói chuyện quy củ sao? Đây là chuyện nực cười nhất mà hắn từng nghe qua. Ở chỗ này, hắn thấy qua rất nhiều thứ, chỉ chưa thấy qua cái gì gọi là quy củ.

Chẳng qua không giơ tay tát vào mặt người cười, nếu đối phương không có giở giọng bắt nạt người, Tần Trần tất nhiên cũng sẽ không chủ động trêu chọc, hừ lạnh nói:

- Ngươi cứ hỏi tên phía sau ngươi đi. Bản thiếu đi tới đây chỉ là muốn tìm một thông đạo truyền tống, nhưng tên này muốn muốn kéo ta đi qua thông đạo Thương hội Cốc Phong gì đó. Chẳng lẽ người đến Hắc Chiểu Thành muốn đi theo thông đạo nào để tiến vào đầm lầy Hắc Tử, cũng không thể tự mình chọn, nhất định phải nghe theo kẻ khác an bài sao? Nếu đây chính là quy củ của Hắc Chiểu Thành, vậy bản thiếu xem như đã được hiểu biết rồi.

- Có chuyện này à?

Lão già quay đầu, lạnh lùng mắt nhìn Cưu Ma Tâm và nói với giọng điệu nghiêm khắc.

- Lưu hội phó, ta chỉ là chuẩn bị dẫn hắn đi tìm hiểu tình hình, cũng không có ý bắt buộc.

Cưu Ma Tâm hoảng hốt, vội vàng giải thích.

- Hừ.

Lão già hừ lạnh một tiếng, khí tức Vũ Tôn lục giai chợt tản ra, tất cả Vũ giả ở đây đều hoảng sợ biến sắc, ngay cả hít thở cũng khó khăn, thậm chí chân lực trong cơ thể của Tần Trần cũng nghẹn lại một chút.

Sau đó chỉ thấy lão già kia xoay người, chắp tay nói với Tần Trần:

- Hóa ra là vậy, xem tình hình này chắc là một chuyện hiểu lầm, người này là nhân viên ngoài của Thương hội Cốc Phong ta, nhưng Thương hội Cốc Phong ta là một thương hội nghiêm chỉnh, ở Đại Uy vương triều cũng có chút danh tiếng, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ép mua ép bán này. Có lẽ trước đó mọi người có hiểu lầm gì đó. Bây giờ người thì tiểu hữu cũng đã giết, cơn tức cũng được trút ra, vẫn mong nương tay không cần gây chiến nữa. Có chuyện gì thì nói ra là được rồi, để tránh cho sự việc trở nên phức tạp, không biết ý của tiểu hữu thế nào?

Trong lòng Tần Trần cười nhạt, lời lão già này nói không tính, ban nãy lại không kiêng nể phát ra lực lượng Vũ Tôn của mình rõ ràng là mang theo chút uy hiếp.

- Nếu Lưu hội phó đã nói vậy thì thôi bỏ đi, chẳng qua mong Lưu hội phó quản tốt người của mình. Bản thiếu tin tưởng Thương hội Cốc Phong sẽ là một thương hội nghiêm chỉnh, nhưng nếu người phía dưới làm càn sẽ có ảnh hưởng nhất định tới danh tiếng của Thương hội Cốc Phong.

Tần Trần bỗng nhiên dừng lại cười lạnh rồi tiếp tục nói nói:

- Nhưng nếu sau này loại chuyện như vậy lại xảy ra với bản thiếu, vậy bản thiếu có khả năng sẽ không khách khí đâu.

Lão già hơi nheo mắt lại, lộ ra chút khí lạnh nhưng rất nhanh đã thu lại, cười híp mắt nói:

- Tiểu huynh đệ nói rất phải, sau này Thương hội Cốc Phong ta nhất định sẽ quản lý tốt nhân viên phía dưới, cho dù là một ít nhân viên vòng ngoài cũng sẽ không để cho hắn phá hỏng quy định của Thương hội Cốc Phong ta.

- Đúng rồi.

Sau đó làm như nghĩ đến cái gì, Lão già lấy từ trên người ra hai cái hộp ngọc, nhẹ nhàng đẩy một cái, đồ lơ lửng trong không khí đến trong tay của Tần Trần cùng Hắc Nô:

- Ở đây có hai bình đan dược, xem như là Thương hội Cốc Phong ta bồi thường cho hai vị, mong hai vị vui vẻ nhận.

- Đan dược à?

Hắc Nô mở hộp ngọc ra, bên trong đúng là để một bình ngọc, trên đó viết ba chữ: “Thanh Nguyên Đan!

- A!

Lúc này Hắc Nô hít sâu một hơi, không ngờ là Thanh Nguyên Đan ngũ phẩm, tên này bỏ được khoản lớn đấy.

Vũ giả vung quanh hắn đều hít sâu một hơi, bàn luận xôn xao. Thanh Nguyên Đan chính là đan dược ngũ phẩm, có khả năng tinh lọc chân lực trong cơ thể Vũ giả, cho dù là Vũ giả ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong cũng có công hiệu rất lớn.

Loại đan dược này tuyệt đối là giá trị kinh người.

- Quà nhận lỗi thì không cần.

Tần Trần giơ tay, lúc này hộp ngọc kia đã trở lại trong tay lão già, kẻ khác cho đan dược, hắn làm sao có thể dùng được, hắn không tin Thương hội Cốc Phong Lưu Trạch này sẽ có lòng tốt gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)