Vũ Thần Chúa Tể

Chương 572: Ngươi có mặt mũi sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Trước mắt bao người, mắt thấy công kích của Cưu Ma Tâm sẽ hạ xuống thì chợt có một tiếng gào hét giống như sấm chớp giữa trời quang vang lên ở trên quảng trường Hắc Chiểu này.

- Ai dám đả thương Trần thiếu, tự tìm cái chết!

Ngay sau đó một đám mây đen nhanh chóng che phủ, lập tức cuốn lấy công kích của Cưu Ma Tâm vào bên trong.

- Ầm!

Mây đen màu đen kia va chạm vào đao khí màu đen do Cưu Ma Tâm phát ra, lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên.

Cưu Ma Tâm chỉ cảm giác tâm thần mình kinh hãi, một hơi lạnh như băng bao phủ tới, đồng thời đao khí do hắn phát ra không ngờ điên cuồng tan rã, hắn lập tức hiểu rõ, người gào thét ra tay cũng giống như hắn, ít nhất cũng là một cao thủ ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong.

Hắn không hề nghĩ ngợi liều lấy khiên ra phòng vệ, thế nhưng không đợi hắn rút khiên ra, hắn cũng cảm giác được chân lực quanh cơ thể mình đang điên cuồng tan rã, phát ra những tiếng xèo xèo.

Tiếng động này tuy nhẹ nhưng Cưu Ma Tâm lại nghe rõ ràng.

Sắc mặt Cưu Ma Tâm lập tức biến đổi, hắn biết lồng bảo hộ bằng chân lực của mình đang bị sương mù màu đen điên cuồng làm tan rã, sương mù màu đen này cực kỳ lạnh lùng cùng đáng sợ, sau khi ngăn ánh đao của hắn xong không ngờ không hề giảm bớt, ngược lại đang xâm nhập vào thân thể hắn.

Không được, thực lực đối phương tuyệt đối cao hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Cưu Ma Tâm cũng không để ý tới chuyện giết chết Tần Trần nữa, tính nhanh chóng lui lại, nhưng hắn vừa mới lui lại liền cảm thấy sau lưng truyền đến lực cản rất lớn, hắn lập tức hiểu rõ mình đã sa vào sương mù màu đen vây quanh, muốn chạy thì nhất định phải phá vỡ sương mù màu đen này, bằng không căn bản không có cách thoát được.

Trán Cưu Ma Tâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn hiểu được đối phương chẳng những phá hỏng đao khí tấn công của mình trong nháy mắt, còn vây khốn chính mình.

Nếu như hắn không thể kịp thời thoát khỏi sương mù màu đen vây quanh, rất có thể trong chốc lát cũng sẽ bị sương mù màu đen này làm cho tan rã.

Ở thời điểm mấu chốt, Cưu Ma Tâm thậm chí không có cơ hội để xin tha thứ, chỉ lo điên cuồng bạo phát lực lượng huyết mạch trong cơ thể, đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu, lập tức nắm lấy cơ hội rút ra một tấm thuẫn màu đen.

Tấm thuẫn màu đen này được tinh huyết kích thích, trong nháy mắt phát ra hào quang vô tận màu đen, khiến cho áp lực quanh người hắn liền yếu đi rất nhiều.

Lúc này Cưu Ma Tâm mới có cơ hội thở ra một cái, thế nhưng hắn biết bản thân còn chưa thật sự an toàn, liền giận dữ hét lên:

- Các hạ dừng tay, có chuyện gì cũng từ từ nói chuyện, cần gì phải đánh đánh giết giết.

- Hừ, chuyện gì cũng từ từ nói chuyện à? Ngươi dám động vào Trần thiếu, bản tọa có gì để nói với ngươi nữa, chết đi cho ta!

Bên ngoài sương mù màu đen, Hắc Nô khống chế Thiên Ma Phiên hạ xuống về phía Cưu Ma Tâm.

Trong lòng hắn vô cùng tức giận, thật vất vả mới đi theo Tần Trần, có hy vọng chữa thương, thậm chí đột phá, lúc này hắn mới đi một lát, Trần thiếu không ngờ đã bị tên này khi dễ.

Theo Hắc Nô, đối phương ra tay muốn giết Tần Trần căn bản không phải là Tần Trần, mà là muốn cho Huyết Trùng Nhân Ma hắn chết, hắn làm sao có thể đồng ý được?

Cưu Ma Tâm vừa mới rút tấm thuẫn ra và hét lớn một tiếng, liền thấy đối phương căn bản không để ý tới lời hắn nói, sương mù màu đen đầy trời k ngờ nhanh chóng biến hóa, sau đó một cột ánh sáng màu đen càng nồng đậm hơn lập tức chém xuống chỗ hắn.

Thiên Ma Phiên, Nhất Phiên Đãng Ma!

Hào quang màu đen kia lập tức sáng ngời trước mắt Cưu Ma Tâm, thậm chí khiến cho hắn có cảm giác như bản thân chìm sâu trong luyện ngục, muốn chôn thân trong đó.

Mà Vũ giả vây xem xung quanh đều chấn động nhìn cảnh tượng này, người khoác áo choàng đột nhiên xuất hiện chẳng những trong nháy mắt đánh tan công kích của Thị Huyết Ma Nhân, còn dùng sương mù màu đen đầy trời bao phủ Cưu Ma Tâm, hơn nữa trực tiếp khống chế cờ đen trong tay bổ xuống Cưu Ma Tâm.

Sương mù màu đen bắt đầu cuồn cuộn dâng lên làm cho tất cả mọi người cảm thấy tâm thần run rẩy, khó thở, thậm chí có người thấy được cờ đen này công kích quá mức chấn động.

Người duy nhất không thấy chấn động là Cưu Ma Tâm, hắn bị Thiên Ma Phiên bao phủ phía dưới mới biết rõ một đòn này có bao nhiêu đáng sợ, thậm chí vượt qua giới hạn phòng ngự của hắn.

- Mẹ, tên này nhất định chính là kẻ điên.

Dưới sự kinh hãi, Cưu Ma Tâm cũng không kịp để ý tới chuyện khác, máu trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, phụt phụt phụt, hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, dung nhập vào trong tấm thuẫn màu đen kia, điên cuồng ngăn cản Thiên Ma Phiên tấn công.

- Ầm!

Sau một khắc, lực lượng khủng khiếp ẩn chứa trong Thiên Ma Phiên đã bổ trúng tấm thuẫn màu đen, sau đó mang theo một chùm máu.

- Phutk!

Máu bắn tung tóe trong không khí, mọi người liền thấy cờ đen bị đánh rơi, một bóng người từ trong sương mù màu đen bay ra ngoài tới mấy chục thước, mới có thể miễn cưỡng dừng lại được, sau đó nghe keng một tiếng, một tấm thuẫn màu đen cổ xưa đã bị chém thành hai mảnh, rơi trên mặt đất.

Mà Cưu Ma Tâm miễn cưỡng đứng lại đang há mồm phun ra hai búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch, ủ rũ khó chịu nổi, một vết thương thật dài từ vai trái của hắn kéo thẳng xuống tới bắp đùi, suýt nữa chém hắn thành hai nửa.

Trông hắn muốn nhếch nhác thế nào thì nhếch nhác như vậy.

- Ầm!

Trong nháy mắt ở đó vọng ra tiếng sấm đáng sợ, tiếng ồn ào vang lên tận trời, gần như muốn phá vỡ bầu trời.

Mọi người kinh hãi nhìn người khoác áo choàng, căn bản không thể tin được trong thời gian ngắn ngủi, Thị Huyết Ma Nhân Cưu Ma Tâm nổi danh đã lâu ở Hắc Chiểu Thành lại bị người khoác áo choàng này cho đánh thành bộ dạng chết này?

Người khoác áo choàng này rốt cuộc có tu vi gì? Vũ Tôn lục giai sao?

Giờ phút này, mọi người hoàn toàn không còn cách nào bình tĩnh được, hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần.

Nếu người khoác áo choàng kia là Vũ Tôn lục giai, vậy thiếu niên này lại là thân phận gì, mà có một cường giả Vũ Tôn đi theo bảo vệ? Hơn nữa còn kính trọng gọi là Trần thiếu?

Mà càng kinh hãi hơn vẫn là bản thân Cưu Ma Tâm, hắn biết rõ ban nãy nếu như hắn có chút do dự, bây giờ hắn đã là một thi thể mà không phải chỉ bị trọng thương, còn có thể đứng n hư bây giờ.

- Trần thiếu, thằng nhãi này đúng là thật sự có tài, vậy mà vẫn có thể chống đỡ được công kích của bản tọa, chẳng qua Trần thiếu đừng có gấp, người này dám đắc tội Trần thiếu, bản tọa tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Người khoác áo choàng hừ lạnh một tiếng, Cưu Ma Tâm ngoan cường vượt quá dự đoán của hắn, theo hắn, cho dù đối phương là Vũ giả ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, ở dưới một đòn vừa rồi của mình cũng có thể đầu một nơi thân một nẻo, không nghĩ tới lại cản được, xem ra người này đúng là có chút bản lĩnh.

Lúc này Hắc Nô lại huy động Thiên Ma Phiên, định tiếp tục ra tay.

- Các hạ dừng tay, có chuyện gì cũng dễ thương lượng, ban nãy là lão phu có mắt không nhìn được núi lớn, mong các hạ nương tay.

Cưu Ma Tâm liền hoảng sợ hô lên. Hắn biết rõ tình trạng của mình bây giờ, thân thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu lại thêm một đòn như vừa rồi mình chắc chắn sẽ chết.

- Bây giờ cầu xin tha thứ à? Không phải mới rồi rất kiêu ngạo sao? Còn muốn bản thiếu nể mặt ngươi, ngươi có mặt mũi sao?

Tần Trần cười lạnh một tiếng, đá vào nửa tấm khiên đã rạn nứt làm nó bay ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)