Vũ Thần Chúa Tể

Chương 570: Thị huyết ma nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ tiếc hôm nay hắn lại gặp phải Tần Trần.

Ánh đao màu đen còn chưa bổ trúng Tần Trần, trước mắt Thẩm Bằng đã hiện ra một kiếm khí khủng khiếp, kiếm khí kia lúc đầu cực nhỏ, thế nhưng trong chớp mắt đã kéo dài ra giống như là đại dương mênh mông vô biên, thoáng cái đã tràn ngập cả tầm mắt của hắn.

Đồng thời chiến đao trong tay hắn dường như có cảm giác không thể nào chém xuống được nữa.

- Kiếm ý thật đáng sợ, không ổn rồi!

Trong lòng Thẩm Bằng lập tức liền kinh hãi, hắn ở Hắc Chiểu Thành kiêu ngạo nhiều năm như vậy, cũng không phải là người không có hiểu biết, lập tức hiểu rõ, đối phương mặc dù chỉ là Vũ giả Huyền cấp tứ giai nhưng thực lực cũng mạnh hơn chính mình quá nhiều, đặc biệt ở trên phương diện lĩnh ngộ kiếm pháp hoàn toàn vượt quá lĩnh ngộ đao pháp của bản thân.

- Nhanh cứu ta.

Hắn hoảng sợ hét lớn một tiếng, vội vàng muốn phát động lực lượng huyết mạch trong cơ thể đồng thời thu đao rút lui, cố gắng ngăn cản một kiếm này của Tần Trần.

Thế nhưng vào thời điểm này hắn làm sao thu kịp, chiến đao bổ ra thậm chí không thu hồi được chút nào, lợi kiếm của Tần Trần đã đâm vào đầu hắn.

- Phụt!

Nhất tiếng động vang lên, đầu Thẩm Bằng bị một kiếm ý sắc bén lập tức xuyên qua, sau một giây, máu phun ra tung toé, hai mắt Thẩm Bằng trợ trừng, cái đầu thoáng cái đã vỡ làm bốn năm mảnh, sương máu phun ra, ngay sau đó cơ thể mất đầu, ngã xuống đất và trở thành thi thể không đầu.

- Leng keng!

Sau một lát, chiến đao trong tay Thẩm Bằng mới hạ xuống, cắm xuống quảng trường, dường như đang phát ra tiếng than khóc.

Đám võ giả xung quanh bị thu hút qua đều hít sâu một hơi, thật là một kiếm bá đạo, thủ đoạn thật độc ác.

Hai gã Vũ Tông ngũ giai trung kỳ trước đó ngăn cản huynh muội Doãn gia cùng trấn áp Tần Trần đều biến sắc, đặc biệt là sắc mặt người trấn áp Tần Trần càng thêm khó coi, thậm chí hoàn toàn không ngờ Tần Trần có thể ở dưới trấn áp của mình vẫn một kiếm chém giết Thẩm Bằng.

Đây là thực lực gì?

Chỉ là lúc này bọn họ đã không còn tâm trạng nào để chấn động nữa, tất cả đều tức giận nhìn Tần Trần, cả kinh nói:

- Ngươi lại dám giết chết Thẩm Bằng?

Tần Trần lạnh lùng nói:

- Biến, còn nói nhảm thêm một câu nữa, bản thiếu sẽ giết luôn cả hai ngươi!

Lúc này Tần Trần sớm liền biết, ở địa phương hỗn loạn như Hắc Chiểu Thành này căn bản không có khiêm tốn nào đáng nói, chỉ có ác hơn, mạnh hơn kẻ ác thì người khác mới không dám chọc giận ngươi.

Tần Trần nói xong, lập tức rước lấy rất nhiều hít sâu của xung quanh.

Tất cả đều khiếp sợ, thằng nhãi này rốt cuộc là ai? Hắn cũng quá kiêu ngạo đi. Đám người Thẩm Bằng ở quảng trường Hắc Chiểu đã coi như kiêu ngạo bá đạo, thế nhưng người này hiển nhiên còn muốn bá đạo, còn muốn kiêu ngạo hơn cả đám người Thẩm Bằng nữa.

Hai gã Vũ Tông ngũ giai trung kỳ nghe nói vậy, khí thế trên thân lập tức điên cuồng tăng lên, phát ra khí tức vô tận, lạnh lùng nói:

- Ngươi giỏi lắm, ngươi cho rằng ngươi giết được Thẩm Bằng là có thể dương oai ở quảng trường Hắc Chiểu này sao?

Ánh mắt bọn họ lập loè, ngoài miệng tức giận nói vậy nhưng vẫn không ra tay.

Có thể sống đến bây giờ, hai người bọn họ đều không phải là kẻ ngu ngốc, có lẽ ngay từ đầu căn bản không để ý tới Tần Trần, nhưng nhìn thấy Tần Trần dùng một kiếm liền giết chết Thẩm Bằng, bọn họ lại không thể không cảnh giác.

Vào khoảng thời gian này, bởi vì tin tức đầm lầy Hắc Tử xuất hiện điều khác thường mới dẫn tới các cao thủ của thế lực lớn tới Hắc Chiểu Thành, thiếu niên này trẻ tuổi như vậy đã có tu vi đáng sợ, rất khó nói có phải là đệ tử của một thế lực hàng đầu Đại Uy vương triều hay không. Nếu bọn họ tùy tiện ra tay, thậm chí mang tới tai họa cho mình.

Vì vậy bọn họ tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi có giỏi thì nói ra lai lịch của mình đi, ta thật ra muốn xem thử, thằng nhãi ngươi rốt cuộc dựa vào đâu mà dám dương oai ở quảng trường Hắc Chiểu, không để mắt tới Vũ giả Hắc Chiểu Thành chúng ta, tuỳ tiện tàn sát Vũ giả Hắc Chiểu Thành chúng ta.

Hai người thật ra cũng không phải kẻ ngu ngốc, vừa lên đã đổ tội lên trên đầu Tần Trần, ngược lại bọn họ giống như trở thành người bị hại.

Tần Trần làm sao không nghe ra được ẩn ý của hai người bọn họ, cười lạnh nói:

- Hừ, nói bản thiếu dương oai ở Quảng trường Hắc Chiểu ngược lại chưa chắc đã có năng lực này, nhưng lúc trước mấy người các ngươi dương oai vẫn không có vấn đề gì, cuối cùng ta lặp lại lần nữa, cút cho ta, nếu không hai người các ngươi liền chết cùng tên này!

- Ha ha ha, giọng điệu của các hạ thật lớn, dám xuống tay với người của Cưu mỗ ta như vậy, Cưu mỗ ta chính là thưởng thức thiên tài lòng dạ cao ngạo như ngươi đấy.

Một tiếng cười to khàn khàn vang lên trên quảng trường Hắc Chiểu, chợt có một người đàn ông trung tuổi mặc trường bào màu xám nhặt, gương mặt như chim ưng đã đi tới trên quảng trường.

Tên này không cao không lùn, gương mặt cũng rất bình thường, thế nhưng sát khí trên người lại vô cùng nồng đậm, hắn vừa qua liền có một cảm giác sát khí ép người điên cuồng ngưng tụ, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

- Là Thị Huyết Ma Nhân Cưu Ma Tâm!

Người này vừa qua, tất cả Vũ giả xung quanh đều biến sắc và lùi lại, trên quảng trường lặng ngắt như tờ, im lặng không gì sánh được.

Mà sắc mặt huynh muội Doãn gia biến đổi thậm chí đã trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên cực kỳ kiêng kỵ người này.

Mặc dù Tần Trần không biết võ giả này, nhưng nhìn tu vi trên người Vũ giả này đã đạt đến ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, lập tức biết người này hẳn là cao thủ trong tiểu đội Thẩm Bằng mà huynh muội Doãn gia đã nhắc tới.

- Đội trưởng!

Hai gã Vũ Tông ngũ giai trung kỳ nhìn người kia vừa tới liền vội vàng tiến lên khom lưng hành lễ, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí có vẻ sợ hãi.

Cưu Ma Tâm không hề nhìn hai người, trực tiếp khoát tay chặn lại, chỉ là ánh mắt lướt qua trên người Tần Trần cùng huynh muội Doãn gia, thâm trầm nói:

- Huynh muội Doãn gia, là các ngươi phá hoại chuyện tốt của lão phu sao? Chẳng lẽ các ngươi thấy được lão phu bạc đãi các ngươi à? Nếu có chuyện gì, cứ việc nói với lão phu, ở đây phá chuyện buôn bán của lão phu thì tính là chuyện gì hả?

Tuy Cưu Ma Tâm vừa tới, nhưng hiển nhiên đã tìm hiểu tình hình trên quảng trường từ trước.

Mặt huynh muội Doãn gia hơi biến sắc, trong ánh mắt đầy lo âu nhưng không nói một lời nào.

- Lão phu sẽ tính khoản nợ này với các ngươi sau.

Cưu Ma Tâm hừ lạnh một tiếng, chợt quay đầu nhìn về phía Tần Trần, trên gương mặt thâm trầm không ngờ nặn ra một nụ cười, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này hẳn mới lần đầu tiên đến Hắc Chiểu Thành đi? Thân thủ khá lắm, không ngờ có thể một kiếm chém giết Thẩm Bằng. Cưu mỗ ta ở Hắc Chiểu Thành đã lâu không gặp được thiên tài nào giống như các hạ, nếu như tiểu huynh đệ không chê, hãy tới chỗ lão phu ngồi, lão phu sẵn lòng quét dọn giường chiếu đón chào.

Cưu Ma Tâm cười tủm tỉm nói, chỉ là những người khác nhìn thấy nụ cười này thì trong lòng chợt ớn lạnh.

Cưu Ma Tâm có biệt danh Thị Huyết Ma Nhân, thủ đoạn tàn nhẫn tới mức nào, tất cả người của Hắc Chiểu Thành gần như không ai không biết. Ban nãy thiếu niên này giết chết Thẩm Bằng dưới tay hắn, hắn còn mời người khác đi tới chỗ mình ngồi, mặc kệ là nguyên nhân gì, không ai tin tưởng Cưu Ma Tâm có lòng tốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)