Vũ Thần Chúa Tể

Chương 57: Thi đấu tứ cường

Chương Trước Chương Tiếp

Trên khán đài sớm đã huyên náo một mảnh.

- Thật không ngờ đạo sư của Thiên Tinh Học Viện lại bị Tần gia mua chuộc, Đại phu nhân Tần gia thật đúng là quá độc ác.

- Vận khí của Tần Trần quá tốt, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, sợ là đã bị Tần Phấn đánh chết tại chỗ rồi.

- Ha ha, ân oán hào môn đúng là thâm sâu như biển, nếu như lão gia tử Tần Bá Thiên đang chinh chiến sa trường biết được chuyện này, không biết tức tức hộc máu không?

- Hắc hắc, chuyện này gây ra huyên náo lớn như vậy, ta xem An Bình Hầu Tần Viễn Hoành sẽ xử lý ra sao đây?

Trên đài thủ tịch, Chử Vĩ Thần nhìn quảng trường xôn xao, sắc mặt âm trầm như nước.

- Chư vị...

Lưỡi hắn phun ra lôi âm, ù ù nổ vang trong nháy mắt truyền khắp quảng trường, chấn màng nhĩ mọi người đau nhức, tất cả đều dừng nghị luận lại ngóng nhìn.

- Chắc hẳn chư vị cũng đã nhìn được, trong kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện đã xảy ra chút ngoài ý muốn. Ngay lúc này ta sẽ không nói nhiều, chỉ nói một câu đó là: Trận đấu kế tiếp nếu có người nào dám nhúng tay vào, lão phu không quản thân phận hay lai lịch của hắn là gì, lập tức giết không cần hỏi, nhất định không nương tay!

Nói xong, ánh mắt sắc bén của Chử Vĩ Thần như lưỡi dao bén nhọn đảo qua tất cả mọi người, sát ý trong đó làm cho ai cũng quay đầu không dám nhìn thẳng, câm như hến.

Lúc này mọi người đều biết vị Viện trưởng của đệ nhất học viện kia, trong nội tâm đã động chân hỏa.

Cường giả nhất nộ, máu chảy thành sông, lúc này ai dám chọc giận hắn?

Sau khi Chử Vĩ Thần ngồi xuống thì trận đấu tiếp tục được tiến hành.

Trên khán đài, Lương Vũ quay về chỗ ngồi của mình. Hắn nhìn đến chỗ Tần Trần, không nhịn được kích động vung tay lên, trong lòng hưng phấn không thôi nói:

- Thành công!

Lúc này mình đã thành công bám vào trên người Tần Trần, đã để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, từ nay về sau nếu như có gặp vấn đề gì ở luyện khí, thì không sợ sẽ không tìm thấy cách giải quyết.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lương Vũ lộ ra tiếu dung hưng phấn.

Khang Vương Gia nhìn Lương Vũ vừa về chỗ đã khoa chân múa tay, cười hề hề quái dị như tên ngốc, không nhịn được nói:

- Ngài không sao chứ Lương đại sư?

- Khái khái, không có gì, ta sao có chuyện gì được.

Lúc này Lương Vũ mới giật mình tỉnh lại, ngồi thật nghiêm chỉnh nói.

Kế tiếp là tiến hành trận đấu tiếp theo.

Lý Thanh Phong và Triệu Linh San đều chiến thắng đối thủ của mình một cách rất thong thả. Hai học viên Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong tiếp không được quá hai chiêu của bọn họ, làm cho không ít học viên sinh ra cảm giác thất bại.

Trừ hai người họ ra thì còn có bốn tuyển thủ cũng thắng nữa là Diệp Quang, Cam Hạo, Nhu Thanh Nguyên và Ngụy Chân.

Bát đại tuyển thủ, xâm nhập bát cường.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, thì khai mạc trận đấu tứ cường.

Trận đầu, Diệp Quang chiến Lý Thanh Phong.

Hai người cùng lúc đi lên lôi đài.

- Ta sẽ không dễ dàng thua ngươi đâu Lý Thanh Phong.

Diệp Quang là một thiếu niên tướng mạo tuấn lãng, mái tóc màu xanh để dài sau ót, dung mạo tuấn mỹ quá mức, trong học viện được rất nhiêu nữ sinh yêu mến.

Hắn vừa ra trường thì đã đưa đến rất nhiều thanh âm hét lên của vô số nữ học viên.

- Vậy thì phải xem ngươi có thực lực này hay không đã.

Lý Thanh Phong cười cười, từ chối cho ý kiến.

- Liệt Hỏa Chưởng!

Ngay đầu trận đấu, Diệp Quang đã xuất thủ trước. Hắn biết rõ nếu như phòng ngự bị động sẽ không phải đối thủ của Lý Thanh Phong, cho nên vừa bắt đầu liền chủ động tiến công, muốn nắm bắt cơ hội chiến thắng.

Huyết mạch màu đỏ tỏa ra trên người hắn, Diệp Quang vừa ra tay chính là toàn lực.

Rầm rầm rầm!

Chưởng uy nóng rức hóa thành hai mảnh xích vân, cuốn tới chỗ Lý Thanh Phong.

- Phá!

Sắc mặt của Lý Thanh Phong lạnh lùng, thời điểm Diệp Quang đánh đến, trong nháy mắt vung ra một chưởng, oanh… kình khí mạnh mẽ trực tiếp gạt chưởng uy của Diệp Quang ra, đánh vào lồng ngực của hắn.

- Kinh Hồng Nhất Miết!

Nhưng Diệp Quang giống như đã sớm chuẩn bị, trong sát na thân hình nhảy lên, vậy mà như thiểm điện tránh thoát thế công của Lý Thanh Phong, sau đó thân thể như liệp ưng vồ mồi chụp vào sau gáy đối thủ.

- Di!

Trong đám người truyền đến tiếng kinh dị, cho đến bây giờ Diệp Quang là học viên đầu tiên tránh thoát được một chiêu của Lý Thanh Phong, việc này làm cho nhiều người rất hưng phấn.

- Chút tài mọn.

Lý Thanh Phong quát khẽ, oanh một quyền ra sau lưng, oanh két… quyền chưởng cùng hiện, thân hình của Diệp Quang như lá rụng bay ra ngoài, đạp đạp lui về sau hai bước.

- Chưa xong đâu!

Ngăn chặn khí huyết đang sôi trào trong người, Diệp Quang cố nén cảm giác phun máu, lao đến gần Lý Thanh Phong, song chưởng tung bay, một chiêu nối một chiêu đều rất tàn nhẫn, giống như phong ba bão táp không bao giờ ngơi nghỉ, muốn đánh bại Lý Thanh Phong tại chỗ.

Thế nhưng Lý Thanh Phong lại như một bàn thạch mặc cho sóng dữ đánh trúng, thủy chung bất động không ngã.

Song phương giao thủ mấy chiêu, trên mặt Lý Thanh Phong đã hiện ra vẻ không kiên nhẫn.

- Diệp Quang, muốn trách thì chỉ trách tu vi của ngươi không đủ mà gặp phải ta, bại đi!

Lý Thanh Phong quát một tiếng, vẻ mặt lạnh xuống, uy lực trong tay đột nhiên tăng mạnh, bang bang hai quyền, một quyền nổ nát phòng ngự của Diệp Quang, một quyền khác oanh lên lồng ngực, đánh Diệp Quang bay ngước ra ngoài, nửa ngày không đứng dậy được.

- Trận đầu tứ cường, Lý Thanh Phong thắng!

Tuy quá trình chiến đấu xuất hiện một chút khúc chiết, nhưng không có bất ngờ gì xảy ra.

- Trận thứ hai, Triệu Linh San chiến Cam Hạo!

Tiếng nói rơi xuống, lả tả, hai thân ảnh nháy mắt đi lên lôi đài.

Triệu Linh San lưng mang trường kiếm, thân mặc võ phục màu đỏ, chân đạp Xích Vân Ngoa, oe thắt đai lưng hồng lụa, tóc dài đen nhánh cột thành đuôi ngựa không vướng víu, da thịt mịn màng hồng nhuận, vẻ ngoài anh tư khí khái, làm cho người phải si mê.

Tất cả mọi người trên khán đài nhịn không được khen thầm: Hảo một vị mỹ nữ.

Khang Vương Gia ngồi trên đài cao, miệng ngậm nụ cười, hiển nhiên rất hài lòng với nữ nhi của mình.

Đối diện, Cam Hạo mặc võ bào màu nâu xám, mặt chữ điền có chút lão thành và trầm ổn.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Cam Hạo cũng không động thủ trước, mà chắp tay nói:

- Linh San quận chúa, kính xin đừng hạ thủ lưu tình, để cho ta biết chênh lệch của ta và ngươi đến tột cùng ở chỗ nào!

- Như ngươi mong muốn!

Thương…

Triệu Linh San rút bảo kiếm bên hông, long ngâm vang vọng, trên đài xuất hiện rất nhiều tinh huy, thân hình Triệu Linh San phiêu động, đẹp như thiên tiên, vô số kiếm quang liên tiếp chớp động giống như mộng ảo.

Chỉ phút chốc, một đạo kiếm khí như linh xà vũ động, nháy mắt xuất hiện ở trước người Cam Hạo. Tốc độ cực kỳ nhanh, làm cho người ta phản ứng không kịp.

Cam Hạo cả kinh, vội vàng nhảy người lui về sau, tránh né đạo kiếm khí này.

Đột nhiên, trong nháy mắt có càng nhiều kiếm khí ập xuống, chằng chịt rậm rạp, nhiều vô số kể.

Cam Hạo liên tiếp lui về sau, toàn lực ứng phó, rốt cuộc sau khi thoát được năm sáu đạo kiếm khí thì cổ họng mát lạnh, đã thấy bảo kiếm trong tay Triệu Linh San khoát lên cổ họng của hắn rồi.

- Ta thua!

Cam Hạo chán nản nói, trên mặt cười khổ, thua tâm phục khẩu phục.

Cả trận thi đấu hắn ngảy cả phản kích cũng không dám làm, kể từ lúc hắn lui bước đầu tiên thì kết cục của hắn đã định là sẽ thua rồi.

- Đa tạ!

Triệu Linh San thu kiếm vào vỏ, phi thân xuống lôi đài.

Kế tiếp, trận đấu thứ ba bắt đầu.

- Ngụy Chân chiến Tần Trần!

Tiếng hét to của đạo sư vang khắp lôi đài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️