Vũ Thần Chúa Tể

Chương 569: Người tàn nhẫn

Chương Trước Chương Tiếp

- Thẩm Bằng, vị tiểu huynh đệ này chưa nói nhận lời mời của ngươi, ngươi làm như vậy là trái với quy định của quảng trường Hắc Chiểu!

Doãn Phong cảm giác được sát khí trên thân người đàn ông trung niên giống như muốn ra tay thì lập tức biến sắc nói.

- Ha ha ha, làm trái với quy định à? Rõ ràng vừa rồi người này đã đi theo ta, nếu không phải là hai người các ngươi nhúng tay vào, có lẽ đã từ thông đạo của ta tiến vào rồi. Hôm nay lão tử nói rõ ràng, mặc kệ thằng nhãi này có bằng lòn hay không đều phải đi theo thông đạo của thương hội Cốc Phong ta, bằng không cứ chờ chết đi!

- Còn hai người các ngươi… cút ngay, bằng không ngay cả hai người các ngươi cũng giết.

Người đàn ông trung niên mặt dài nói xong lời này căn bản không để ý xem Tần Trần có thích hay không, đã bay thẳng đến chộp lấy tay trái của Tần Trần.

- Bộp!

Vù…

Ánh kiếm lóe lên, máu tung toé, người đàn ông trung niên mặt dài còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, cổ tay phải chụp vào Tần Trần đột nhiên bị đứt lìa, máu tuôn ra như suối.

- A!

Người đàn ông trung niên mặt dài phát ra một tiếng gào đau đớn, nắm chặt cổ tay phải của mình và tức giận nhìn chằm chằm Tần Trần, giận dữ hét lên:

- Tiểu tử, ngươi dám chém đứt tay phải của lão tử, ngươi chết chắc rồi, ngươi biết không, hôm nay ngươi nhất định phải chết...

Hắn vừa nói và phát ra một tin tức, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Trần, hận không được ăn sống nuốt tươi Tần Trần.

Huynh muội Doãn gia cũng ngây người nhìn, hoàn toàn không ngờ tới thiếu niên trẻ tuổi trước mặt lại trực tiếp ra tay, hơn nữa còn chém đứt tay phải của Thẩm Bằng, cũng quá tàn nhẫn rồi.

Điều khiến cho bọn họ càng thêm giật mình vẫn là thực lực của Tần Trần, thiếu niên này thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, khí tức trên thân dường như cũng chỉ là cảnh giới Huyền cấp, vậy mà một kiếm liền chặt đứt tay phải của Thẩm Bằng có tu vi đã đạt đến ngũ giai sơ kỳ, thậm chí nhanh đến mức Thẩm Bằng không kịp phản ứng nữa.

Bọn họ có một cảm giác, nếu như đổi lại là bọn họ đi lên, chỉ sợ cũng không chắc có thể tránh thoát một kiếm này.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đi mau đi, mặc dù Thẩm Bằng này không là người của thương hội Cốc Phong nhưng cũng là một trong những bá chủ ở Hắc Chiểu Thành này, sau lưng có một tiểu đội. Ngươi chặt đứt tay phải của hắn, khẳng định không có quả ngon để ăn đâu. Nhanh, nhanh rời khỏi đây, rời khỏi Hắc Chiểu Thành, sau này cũng đừng quay lại nữa.

Thấy người đàn ông trung niên mặt dài phát ra tin tức, huynh muội Doãn gia vội vàng hoảng sợ nói với Tần Trần, trong ánh mắt đầy khẩn trương và nóng nảy.

- Muốn đi, các ngươi đi được sao? Dám đả thương Thẩm Bằng ta, các ngươi nhất định phải chết, ngươi biết không, nhất định phải chết đấy.

Thẩm Bằng nhìn chòng chọc vào Tần Trần, tức giận nói.

Tần Trần không để ý đến người đàn ông trung niên mặt dài, ngược lại nhìn về phía hai huynh muội Doãn gia, nói:

- Hai vị, ở chỗ này giết người sẽ thế nào?

Huynh muội Doãn gia hoàn toàn sửng sốt.

Thiếu niên này có ý gì? Tổn thương Thẩm Bằng xong không những không đi, còn hỏi giết người ở đây sẽ thế nào à? Chẳng lẽ là muốn lấy sức một người chống lại cả nhóm người của Thẩm Bằng sao?

Nghĩ tới đây, hai người hoàn toàn ngây người, thiếu niên này cũng quá điên cuồng rồi. Cho dù chỉ có một mình Thẩm Bằng lại có thể ra tay sao? Người này căn bản không biết sự đáng sợ của tiểu đội sau lưng Thẩm Bằng.

Không đúng, chẳng lẽ thiếu niên này nghĩ là đám người Thẩm Bằng không dám giết người ở trên quảng trường Hắc Chiểu à?

Rất nhanh, hai người đã nghĩ đến một khả năng, lập tức thở dài một hơi.

Thiếu niên này suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trên mặt bọn họ đầy vẻ buồn rầu, vội la lên:

- Ngươi đừng suy nghĩ giết người ở chỗ này sẽ thế nào nữa. Quảng trường Hắc Chiểu xác định có điều khoản không được giết người vô tội, thế nhưng rất nhiều người căn bản sẽ không để ý tới điều khoản này, hơn nữa mới vừa rồi còn là do ngươi ra tay trước. Hơn nữa, đám người Thẩm Bằng có thể ở chỗ này kiếm khách, tiểu đội của bọn họ cũng không phải là hạng dễ nhằn.

Doãn Phong nói xong lại nhìn người đàn ông trung niên mặt dài, trầm giọng nói:

- Chỗ tiểu đội của Thẩm Bằng có một cao thủ ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, người bình thường căn bản không dám đắc tội, ngươi hãy đi nhanh lên đi, hai chúng ta cũng phải đi thôi, bằng không nhất định sẽ rước họa vào thân.

Hai người nói xong vội vàng tính rời khỏi đó.

Vèo vèo!

Đúng lúc này, hai đường lưu quang đã bay vút qua, trong nháy mắt liền rơi vào phía trước Tần Trần cùng huynh muội Doãn gia, đồng thời một giọng nói thâm trầm vang vọng ở bên tai của ba người:

- Muốn đi à, đi đâu chứ?

Chỉ thấy có hai Vũ giả ngũ giai trung kỳ đi tới, dáng người bọn họ cao dài, gương mặt xương xẩu, cộng thêm quanh năm kiếm sống ở trong đầm lầy Hắc Tử dẫn tới sắc mặt tối đen, hiển nhiên là chịu quá nhiều chướng khí, khí tức trên thân cũng đặc biệt lạnh lẽo.

Huynh muội Doãn gia nhìn thấy hai người này, sắc mặt liền trầm xuống, trong mắt thoáng vẻ lo âu.

Hai người này liếc nhìn ba người Tần Trần, sau đó lại nhìn Thẩm Bằng vẫn không ngừng nắm chặt cổ tay, một người lạnh lùng nói:

- Thẩm Bằng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Thẩm Bằng thấy hai người này qua đây thì vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, kiêu ngạo chỉ vào Tần Trần, tức giận nói:

- Là thằng nhãi này ban nãy đồng ý đi theo thông đạo truyền tống của chúng ta tiến vào đầm lầy Hắc Tử, không ngờ lại đổi ý, ta chỉ ngăn trở một chút đã bị hắn đánh lén chém đứt một cổ tay.

- Là thằng nhãi này ra tay à?

Hai người kinh ngạc mắt nhìn Thẩm Bằng, lại nhìn huynh muội Doãn gia, ngay từ đầu bọn họ còn tưởng rằng Thẩm Bằng bị huynh muội Doãn gia chém đứt tay.

Chẳng qua đối với hai người, là ai chém căn bản không quan trọng.

- Hừ, phế vật, ngay cả một tên tiểu tử cũng không phải là đối thủ.

Một người hừ lạnh một tiếng, ngăn cản trước mặt huynh muội Doãn gia lạnh lùng nói:

- Tuy không phải là hai ngươi ra tay, nhưng ta đoán chuyện này không thoát khỏi có liên quan tới hai ngươi.

Hắn nói xong trên người tản ra sát cơ lạnh như băng.

Tên còn lại càng trực tiếp hơn, khí tức Vũ Tông ngũ giai trung kỳ giống như đại dương cuồn cuộn phát ra, trong nháy mắt trấn áp trên người Tần Trần, sau đó nói với Thẩm Bằng:

- Thằng nhãi này chắc lại là một kẻ muốn thử may mắn ở đầm lầy Hắc Tử, vậy mà lại dám đụng đến mấy huynh đệ chúng ta, đã vậy thì dứt khoát đừng vào nữa, giết chết ở chỗ này đi, ngươi đi tới giết hắn!

- Vâng!

Thẩm Bằng nhe răng cười, tay phải hắn đã cầm máu, tay trái lập tức rút ra chiến đao bên hông, chém từ trên đỉnh đầu Tần Trần xuống, trông tình hình thế kia hiển nhiên là muốn một đao chém Tần Trần thành hai đoạn, từ đỉnh đầu xuống tới chân.

Tần Trần thầm cười nhạt, hiển nhiên biết hai Vũ Tông này muốn trấn áp bản thân, sau đó để cho Thẩm Bằng giết hắn.

Chỉ là tu vi ngũ giai trung kỳ cũng muốn dùng khí tức áp chế hắn à? Tần Trần thậm chí cảm thấy buồn cười. Còn tu vi ngũ giai sơ kỳ như Thẩm Bằng, càng không được Tần Trần chú ý tới, trực tiếp một kiếm đâm ra.

Trong mắt Thẩm Bằng lộ vẻ khát máu, hắn kiêu ngạo ở quảng trường Hắc Chiểu lâu như vậy, đã bao giờ chịu thua thiệt, hơn nữa còn là bị một thằng nhóc chưa dứt sữa. Vừa rồi bị chém đứt tay, hắn chỉ cho rằng bản thân mình không chú ý nên bị Tần Trần đánh lén, chịu thua thiệt.

Bởi vậy hắn dùng hết tu vi trên người mình vào một đao này, trên chiến đao có đao khí kinh người giống như đại dương mênh mông.

Hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều thấy kết quả đắc tội Thẩm Bằng hắn là gì, đó chính là bị ánh đao chém thành hai khúc, sau đó bị đao khí nghiền nát, ngay cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)