Vũ Thần Chúa Tể

Chương 560: Mạc kình

Chương Trước Chương Tiếp

- Chủ nhân, tại sao ban nãy ngài không để cho ta giết những kẻ đó?

Trong Hắc Chiểu Thành, Tần Trần cùng người khoác áo choàng đi ở trên đường, người khoác áo choàng còn ở bên cạnh lẩm bẩm, hiển nhiên không hiểu tại sao lúc trước Tần Trần lại bảo hắn dừng lại.

- Ta đã nghe nói qua về Ngự Thú sơn trang, đó là thế lực đứng đầu Biện Châu, xét về thực lực chân chính hẳn phải yếu hơn Lưu Tiên Tông, chẳng qua dựa vào khả năng thu phục Huyết thú mới có thể trở thành một trong những thế lực cao cấp nhất ở Biện Châu này. Các thế lực khác sợ Ngự Thú sơn trang nhưng chủ nhân ngươi căn bản không cần sợ. Hỏa Luyện Trùng cùng Phệ Khí Nghĩ là khắc tinh của phần lớn Huyết thú, chỉ cần người của Ngự Thú sơn trang dám ra tay với chúng ta thì trực tiếp thả Hỏa Luyện Trùng ra là có thể khiến bọn họ chịu không nổi rồi.

Người khoác áo choàng vừa cười dữ tợn vừa nói.

Tần Trần liếc nhìn hắn trong lòng thấy cạn lời, trước đây người khoác áo choàng này không hổ danh là Huyết Trùng Nhân Ma, sát khí cũng quá nặng rồi. Hắn nhíu mày nói:

- Cũng không phải sợ bọn họ mà ngươi phải nhớ kỹ mục đích chuyến đi này của chúng ta, đừng vừa qua đã gây chuyện khắp nơi, hơn nữa cũng đừng động ý lại hô đánh hô giết, phải lấy đức thu phục người.

- Khụ khụ!

Nghe vậy, người khoác áo choàng ho khan kịch liệt, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tần Trần đầy vẻ quỷ dị.

Không muốn đánh đánh giết giết, muốn lấy đức thu phục người?

Nếu là người khác nói lời này, người khoác áo choàng ngược lại còn tin tưởng, nhưng Tần Trần là ai chứ? Ở vùng đất Cổ Nam Đô hắn đã không chút khách khí giết sạch các đệ tử cùng cường giả của Lưu Tiên Tông, Thiên Ưng Cốc còn có Sơn Hà Môn, không ngờ cũng ở đây nói lấy đức thu phục người?

- Rất buồn cười sao?

Tần Trần lạnh lùng nhìn người khoác áo choàng.

- Khụ khụ, không phải... Không buồn cười, không buồn cười chút nào!

Người khoác áo choàng nén giận, muốn cười nhưng lại không dám, khó chịu phải chết.

Tần Trần liếc người khoác áo choàng một cái, nhíu mày nói:

- Có thời gian đánh đánh giết giết còn không bằng nhanh chóng nghĩ cách tìm hiểu tin tức, làm rõ xem trong đầm lầy Hắc Tử đã có chuyện gì xảy ra.

- Vâng, chủ nhân, chuyện này ngài cứ để ta làm, cam đoan sẽ làm cho ngài yên tâm.

Người khoác áo choàng vỗ mạnh vào ngực nói:

- Bây giờ ta dẫn ngài tới một chỗ trong Hắc Chiểu Thành này, mặc kệ ngài muốn tìm hiểu tin tức gì, cũng có thể nghe được ở đó.

Tần Trần gật đầu, được người khoác áo choàng dẫn đường đi về phía trước.

Lúc này, ở một phủ vô cùng xa hoa trong Hắc Chiểu Thành, một gã trung tuổi với gương mặt gầy gò đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến những tiếng ồn ào, người đàn ông trung niên nhíu mày đứng lên, đi ra ngoài, liền thấy Mạc Tường nhếch nhác từ ngoài viện đi vào. Bên cạnh hắn còn có vài tên hộ vệ cũng chật vật không kém.

- Mạc Tường, ngươi không sao chứ? Làm sao lại thành ra như vậy?

Người đàn ông trung niên biến sắc, liền mở miệng hỏi.

Người này chính là người của Ngự Thú sơn trang quản lý ở Hắc Chiểu Thành này, cũng là Mạc Kình - thúc thúc của Mạc Tường, hắn đạt tới tu vi nửa bước Vũ Tôn, là một trong những cao thủ hàng đầu nhất của Ngự Thú sơn trang.

Nhìn thấy Mạc Kình, mấy tên hộ vệ liền kể ra chuyện xảy ra ở trước cổng thành.

- Cái gì, vẫn còn có chuyện này à?

Mạc Kình biến sắc, nhíu mày nói:

- Ngươi nói đối phương quát một tiếng liền khiến cho Thị Huyết quỳ xuống, không phải dám nhúc nhích à?

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, đi tới trước Thị Huyết Yêu Lang và đặt tay lên trán Thị Huyết Yêu Lang, bắt đầu kiểm tra.

Mạc Tường tức giận nói:

- Kình thúc, tiểu tử kia làm ta mất mặt trước nhiều người như vậy, rõ ràng là cố ý khiêu khích Ngự Thú sơn trang chúng ta, ta thấy nhất định phải lập tức phái người bắt hai người bọn chúng trở lại răn đe, nếu không sau này chẳng phải bất luận kẻ nào cũng dám kiêu ngạo ở trên đầu của Ngự Thú sơn trang ta sao?

Mạc Kình khoát tay, không để ý đến lời Mạc Tường nói, ngược lại nhíu mày nói:

- Kỳ quái, ấn ký khống chế thú trong cơ thể Thị Huyết cùng trạng thái đều hết sức bình thường, tại sao có thể đột nhiên bị một thiếu niên quát lớn đến mức quỳ xuống được?

Hắn thì thào nói, đầy vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không nghĩ ra tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Hắn trở thành Ngự Thú Sư đã mấy chục năm, ở trong rất nhiều Ngự Thú Sư tại Đại Uy vương triều cũng xem như là nhóm cao nhất, còn chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy.

- Hừ, còn phải nói sao, nhất định là tiểu tử kia thi triển yêu thuật gì rồi.

Mạc Tường cắn răng nói.

Hắn vừa dứt lời, Thị Huyết Yêu Lang dưới thân hắn đang được Mạc Kình kiểm tra đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, cắn Mạc Kình. Mạc Tường bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa thì bị ngã xuống đất, mà Mạc Kình lại biến sắc, xé rách áo bào tay phải bóp cổ của Thị Huyết Yêu Lang.

- Kình thúc, Thị Huyết nó làm sao? Sao giống như nổi điên thế?

Mạc Kình không để ý đến Mạc Tường, chỉ là sắc mặt nghiêm trọng, liên tiếp đánh ra từng đạo thủ quyết, tinh thần lực cường đại liên tiếp tiến vào trong cơ thể của Thị Huyết Yêu Lang cố gắng trấn an nó, nhưng là vô dụng, mặc kệ hắn trấn an thế nào, đôi mắt Thị Huyết Yêu Lang lại càng lúc càng đỏ, hơn nữa càng lúc càng điên cuồng, căn bản không khống chế được.

Ầm!

Cuối cùng sắc mặt Mạc Kình lạnh lùng, một chưởng đánh nát đầu của Thị Huyết Yêu Lang, cơ thể nó chảy máu đầm đìa ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.

Sắc mặt Mạc Tường tái nhợt nhìn Mạc Kình:

- Kình thúc, thúc...

- Vô dụng, con Thị Huyết Yêu Lang này đã hoàn toàn điên rồi, căn bản không chịu sự khống chế nữa, ta chỉ có thể giết nó.

Mạc Kình lạnh lùng nói, từ trên người hắn toả ra một hơi lạnh khiến cho người ta cảm thấy giống như băng ngàn năm, khiến người ta khiếp sợ.

Hắn có thể khẳng định, Thị Huyết Yêu Lang có hành động như vậy tất nhiên là do người thiếu niên mà Mạc Tường đã kể gây ra. Điều có thể làm hắn kinh hãi là đại sư thuần thú tứ giai đỉnh phong như hắn lại không có cảm giác được điều gì khác thường.

- Người đâu.

Mạc Kình quát khẽ một tiếng, lập tức có vài tên hộ vệ đi tới.

- Truyền lệnh của ta, lập tức tìm kiếm trong Hắc Chiểu Thành người khoác áo choàng kia cùng thiếu niên mà Mạc Tường thiếu gia gặp cửa thành, sau khi tìm được nhất định không được đánh rắn động cỏ, lập tức trở về bẩm báo, có nghe không?

Đôi mắt Mạc Kình lạnh lẽo.

- Vâng!

Đợi sau khi hộ vệ rời đi, lúc này Mạc Kình mới nhìn về phía Mạc Tường, lạnh lùng nói:

- Hai ngày tới ngươi cứ ở trong phủ, không được ra ngoài, sau khi đại ca trở về mới quyết định tiếp. Mấy người các ngươi trông kỹ Mạc Tường thiếu chủ cho ta, nếu để cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người các ngươi cũng khó thoát tội được.

Mạc Kình lạnh lùng nhìn mấy tên hộ vệ của Mạc Tường, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh.

- Vâng, phó trang chủ.

Mấy tên hộ vệ nơm nớp lo sợ, sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

- Kình thúc.

Chỉ có Mạc Tường kinh ngạc kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó, lúc đầu hắn tìm Mạc Kình là muốn Mạc Kình ra mặt giúp mình, nhưng không ngờ, Kình thúc không nói nhiều đã giam hắn lại, trong lòng hắn có thể vui mới lạ đấy.

- Đều là tại tiểu tử đáng chết kia, đừng để cho ta gặp lại ngươi.

Mạc Tường phiền muộn nói một câu, sớm biết vậy hắn đã không tìm Kình thúc nhờ báo thù, nếu không đâu có bị cấm túc thế này.

Mình thật vất vả mới đi tới Hắc Chiểu Thành, lại không thể ra ngoài, vậy có khác gì ngồi tù.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)