Vũ Thần Chúa Tể

Chương 56: Thân bại danh liệt

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, sắc mặt Cẩu Húc hoàn toàn trắng bệch.

- Chử viện trưởng, ngươi nhất định phải tin thuộc hạ, thuộc hạ sao lại hãm hại Tần Trần được? Chuyện này đối với ta căn bản là không có chỗ tốt nào.

Cẩu Húc lo lắng nói.

Sắc mặt của Chử Vĩ Thần âm trầm, không màn đến Cẩu Húc, nói:

- Cát Hông, ngươi cầm thẻ bài lại đây.

Sau đó ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Tần Trần, lạnh lùng nói:

- Tần Trần, nếu như không có chứng cứ mà dám vu khống đạo sư của Học viện, thì chỉ bằng điểm này, lão phu đã có thể trực tiếp khai trừ ngươi.

Một cổ khí thế kinh khủng nhất thời đặt lên người Tần Trần, tựa như sóng biển triều dâng.

Tần Trần đối mặt áp bách của Chử Vĩ Thần, vẻ mặt không chút biến đổi nào, chỉ thản nhiên nói:

- Đương nhiên đệ tử sẽ không vu khống đạo sư của Học viện.

Lúc này trên khán đài đã náo động thành một mảnh.

Kỳ thi cuối năm lần này thật đúng là kích thích, chẳng những xảy ra Tần gia nội đấu dẫn đến Nhị thiếu gia Tần gia bị phế, mà việc này còn dẫn đến sự tình đạo sư Thiên Tinh Học viện cấu kết Tần gia, hãm hại học viên. Chuyện này quả thật như có người quăng ra một quả bom khổng lồ vậy.

Ngọn lửa bát quái trong lòng mọi người cháy lên hừng hực, ai cũng hưng phấn không thôi, đang quan sát tình thế phát triển.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Tần Trần, bộ dáng không có chút bị uy áp nào từ mình, ánh mắt Chử Vĩ Thần sáng lên, lộ ra vẻ đầy hứng thú. Một học viên có thể ngăn trở uy áp của mình, thật có ý tứ!

Không lâu sau, Cát Hồng đã lấy rương bốc thăm ra, đổ tất cả thẻ bài bên trong xuống.

Bên cạnh, vẻ mặt Cẩu Húc đã trắng bệch, cả người lạnh lẽo, mồ hôi nhễ nhại, sâu trong mắt xuất hiện một chút sợ hãi.

Trong rương bốc thăm tổng cộng có mười sáu que bài, que của Tần Phấn và Tần Trần hiện ra rõ ràng ở trước mặt Chử Vĩ Thần.

- Hả?

Chỉ nhìn qua một vòng, ánh mắt của Chử Vĩ Thần đã lạnh xuống, băng lãnh nhìn Cẩu Húc, lạnh giọng nói:

- Cẩu Húc, chuyện này là sao?

- Ta...ta... không biết!

Cẩu Húc không dám nhìn que bài trên mặt đất, cũng không dám nhìn thẳng hai mắt của Chử Vĩ Thần, chỉ run giọng nói.

Cát Hồng sững sờ, không biết chuyện gì xảy ra, ngưng mắt nhìn que bài trên mặt đất, sau đó phát ra tiếng kinh dị:

- Di!

Chỉ thấy rất nhiều que bài trên mặt đất, nhìn có vẻ giống nhau như đúc, không có khác nhau gì cả, nhưng một góc ở trên que bài của Tần Trần và Tần phấn thì không biết là bị ai làm thành một vết sâu nhỏ, bị lưu ký hiệu lại.

Tuy ký hiệu này rất nhỏ, nhưng chỉ cần người bốc thăm phân biệt tỉ mỉ thì vẫn có thể ở trong thời gian ngắn từ trong một đống thẻ bài lấy ra thẻ bài của Tần Phấn và Tần Trần.

Ánh mắt của Cát Hồng thì trở nên âm trầm, chẳng lẽ Cẩu Húc cấu kết Tần gia, muốn phế bỏ Tần Trần là thật? Nếu thật như vậy thì chuyện này sẽ nghiêm trọng rồi, đây tuyệt đối là đại sự chưa từng xảy ra trong lịch sử Thiên Tinh Học Viện.

Mọi người trên khán đài không ai nhìn tới chỗ dị dạng của thẻ bài, cho nên nghị luận không thôi, đang suy nghĩ và phán đoán.

- Ngươi giải thích cho chúng ta nghe đi!

Cát Hồng hét lên giận dữ.

- Cát Phó viện trưởng, chuyện này không hề liên quan đến ta, ký hiệu trên thẻ bài không phải do ta làm, vết sâu cũng không phải ta ấn, ngoài ta ra còn có rất nhiều vị đạo sư tiếp thúc thẻ bài này, chuyện này không liên can đến ta.

Cẩu Húc sợ hãi.

Cát Hồng ngẫn ra, liếc mắt với Chử Vĩ Thần, sau đó lâm vào trầm tư. Lời của Cẩu Húc không phải là không có đạo lý, người có khả năng tiếp xúc thẻ bài không phải chỉ mình hắn.

- Ha hả, Cẩu Húc đạo sư thật lợi hại, sau khi mang lên những que bài này, ngài chưa nhìn qua lần nào đã biết que bài của ta và Tần Phấn bị làm ký hiệu, thậm chí ngay cả ký hiệu làm chỗ nào cũng biết rõ ràng, ha ha, đệ tử thật bội phục. Theo đệ tử thấy, ngài làm đạo sư nho nhỏ ở Thiên Tinh Học Viện thì đúng là quá ủy khuất cho ngài rồi. Chiếu theo đại tài của đại sư, thì đáng ra ngài phải làm Quốc sư của Đế quốc mới xứng.

Tần Trần trào phúng nói.

Ánh mắt của Chử Vĩ Thần trầm xuống. Quả thật chỗ Cẩu Húc đứng còn không bằng Cát Hồng, lấy tu vi của Cát Hồng, nhìn một hồi lâu mới nhìn ra mánh khóe, thế nhưng Cẩu Húc không thấy que bài trên đất, lại nói que bài bị làm ký hiệu, làm ở chỗ nào. Nếu hắn không biết trước chuyện này, thì không có khả năng làm được như vậy.

- Ta...ta...

Cẩu Húc há miệng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

- Ngươi được lắm, dám hãm hại Trần thiếu, nói mau, Tần gia đã cho ngươi chỗ tốt gì, lại để ngươi làm ra việc phát rồ này. Nếu không phải Trần thiếu phúc lớn mạng lớn, không chừng đã vì ngươi mà chết ở trên tay Tần Phấn. Lang tâm cẩu phế, không bằng heo chó, ngươi còn xứng làm một đạo sư sao?

Lương Vũ nghe đến đây thì sao mà không minh bạch đã xảy ra chuyện gì. Trên mặt hắn hiện ra vẻ giận dữ, bắt lấy cổ áo của Cẩu Húc quát.

Tu vi của Lương Vũ cao bậc nào, cho dù Cẩu Húc là đạo sư của Thiên Tinh Học Viện, nhưng căn bản không thể chống lại, bị lay đến vẻ mặt trắng bệch, huyết khí trong người sôi trào cuồn cuộn.

- Lương Vũ, dừng tay đi!

Chử Vĩ Thần quát lạnh, khí tức Huyền cấp tứ giai rơi vào người Lương Vũ.

- Hừ.

Lương Vũ ném Cẩu Húc xuống đất, nhìn Chử Vĩ Thần tức giận nói:

- Chử Viện trưởng, ta kính ngươi là một nhân vật, nhưng nếu hôm nay ngươi không cho Trần thiếu một cái công đạo, Lương Vũ ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhìn bộ dáng tức giận và cương liệt của Lương Vũ,Chử Vĩ Thần và Cát Hồng hai mặt nhìn nhau, Lương Vũ là Luyện Khí đại sư của Khí Điện, sao cứ muốn dính vào chuyện này, quan hệ của hắn và Tần Trần rốt cuộc là như thế nào?

Nghĩ về chuyện này, tức giận trong lòng Chử Vĩ Thần thậm chí không yếu hơn Lương Vũ chút nào, cả giận nói:

- Cát Hồng, đưa Cẩu Húc xuống, cho ngươi thời gian một ngày, nhất đỉnh phải điều tra chuyện này cho rõ ràng!

Hai chân Cẩu Húc mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, hắn ôm chân Chử Vĩ Thần kêu khóc nói:

- Viện trưởng, ta oan, ta thật oan.

Thế nhưng đã không còn ai để ý tới hắn, Cát Hồng vung tay lên, có hai gã Chấp pháp đạo sư sớm đứng sẵn ở hai bên đỡ Cẩu Húc, khiêng hắn xuống lôi đài.

- Tần Trần, nếu chúng ta tra được Cẩu Húc thật cấu kết Tần gia, thì Chử Vĩ Thần ta cam đoan, tuyệt đối sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.

Chử Vĩ Thần nghiêm túc nói.

- Đệ tử tin Viện trưởng.

Tần Trần mỉm cười đi xuống lôi đài.

- Trần thiếu bảo trọng, đi thong thả.

Bên cạnh Lương Vũ cung kính cười nói.

Tần Trần dừng bước, nói:

- Lương Vũ đại sư, ngươi có chuyện gì không?

- Khái khái, không có.

Lương Vũ đại sư lắc đầu như trống bỏi:

- Tại hạ chỉ thấy hành vi ác độc như vậy nên cảm thấy trong lòng không cam mà thôi.

- Được rồi.

Tần Trần sờ mũi một cái, chợt nói:

- Nếu sau này có việc gì thì có thể đến Học viện tìm ta.

Hôm nay mình đã hoàn toàn đắc tội Tần gia, sau này Triệu Phượng chắc chắn sẽ gây phiền toái cho mình. Hắn không sợ, nhưng mẫu thân có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu Lương Vũ chủ động lấy lòng, như vậy cũng có thể tiếp xúc một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)