Ngay lúc tất cả đều không còn gì để nói, cảnh tượng tiếp theo lại làm tất cả mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy mặt Thị Huyết Yêu Lang vốn dữ tợn, toàn thân toả ra sát khí đáng sợ, sau khi Tần Trần quát khẽ, trong con ngươi đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, giống như nhìn thấy vương trong loài của chúng, lập tức quỳ xuống đất, run rẩy.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Sao Thị Huyết Yêu Lang lại đột nhiên quỳ xuống?
Đám người chấn động, bàn tán xôn xao.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, quá mức khiếp sợ cũng sắp phát điên rồi.
Thậm chí không ít Vũ giả suýt đánh rơi vũ khí trong tay, mắt trợn tròn như gặp quỷ.
Không ngờ thiếu niên này quát lạnh một tiếng, Thị Huyết Yêu Lang này lại thật sự quỳ xuống, chuyện này... quả thực giống như là nằm mơ.
Trong mọi người, kinh hãi nhất vẫn là Mạc Tường, hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quát khẽ Thị Huyết Yêu Lang:
- Thị Huyết, ngươi đang làm gì vậy, còn không giết thằng nhãi này cho ta?
Hắn đá vào bụng Thị Huyết Yêu Lang và quát lớn, đồng thời thi triển Ngự Thú Chi Thuật, cố bắt Thị Huyết Yêu Lang tấn công.
Thế nhưng Thị Huyết Yêu Lang lại vẫn không nhúc nhích, hắn càng ra lệnh thì nó càng không có phản ứng lại, thậm chí đầu càng cúi xuống sâu hơn.
Điều này làm cho Mạc Tường thầm kinh hãi, Thị Huyết Yêu Lang này là do phụ thân hắn tự mình bắt được trong dãy núi, nó đã phục tùng hơn một năm chưa bao giờ xảy ra chuyện không nghe theo mệnh lệnh.
Hắn lập tức trợn mắt, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi đã làm gì Thị Huyết của ta?
Tần Trần cười nhạt:
- Vị đại thiếu gia này nói đùa rồi, tại hạ đứng yên tại chỗ thì có thể làm gì? Có thể là con Thị Huyết Yêu Lang này biết lý do mình làm súc sinh, bởi vậy mới quỳ trước mặt tại hạ thôi.
- Tiểu tử, ngươi to gan thật, dám dùng yêu thuật mê hoặc Huyết sủng của bản thiếu chủ sao? Tự tìm cái chết.
Mạc Tường nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên lưng Thị Huyết Yêu Lang phi thân lên, một trảo chộp về phía Tần Trần.
- Huyết Quang Trảo!
Từng ánh sáng đỏ lập tức hóa thành một màn trời, điên cuồng cuốn về phía Tần Trần. Những ánh sáng đỏ này đều tới mấy thước, số lượng nhiều gần như không có thấy điểm cuối, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ Tần Trần, giống như hóa thành một quả cầu máu màu đỏ vậy.
Mọi người thấy vậy đều hoảng sợ kêu lên.
- Đáng tiếc, tiểu tử này tưởng khống chế được Thị Huyết Yêu Lang thì đã chắc thắng, có lẽ hắn không biết Mạc Tường công tử đã từng là một trong những thiên kiêu của Biện Châu chúng ta.
- Đúng vậy, khi Mạc Tường công tử hai mươi bốn tuổi đã bước vào Huyền cấp tứ giai hậu kỳ, mấy năm nay mặc dù chưa đột phá cảnh giới Vũ Tông ngũ giai nhưng đã đạt đến tứ giai hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí nửa bước Vũ Tông, chỉ cách Vũ Tông có một bước ngắn.
- Từ mấy năm trước, Mạc Tường công tử đã từng đánh chết Vũ Tông ngũ giai sơ kỳ, mấy năm nay thực sự rất ít khi thấy hắn ra tay, nhưng có thể đoán được tu vi khẳng định càng đáng sợ hơn.
Đám người đều thở dài.
Tất cả mọi người hiểu rõ, Mạc Tường công tử của Ngự Thú sơn trang rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, tuy mấy năm nay danh tiếng thiên tài đã giảm đi rất nhiều nhưng không thể phủ nhận hắn đã từng là thiên kiêu.
Nghe được mọi người xung quanh bàn tán, Mạc Tường nhếch mép cười nhạt: Tiểu tử, ngươi cũng dám đấu cùng Mạc Tường ra à, ngươi vẫn còn non lắm.
Chỉ là không đợi trong lòng hắn đắc ý lâu, ánh mắt đột nhiên biến đổi, chỉ thấy quả cầu ánh sáng màu đỏ bao phủ lấy Tần Trần đột nhiên phồng lên, giống như quả bóng bị thổi to quá mức, sau đó ầm một tiếng, ánh sáng đỏ bắn ra đầy trời, rầm rầm rầm, nổ cho mặt đất nghìn lở trăm lỗ.
Theo quả cầu ánh sáng nổ tung, một lực lớn kinh người từ bên trong lao ra, chợt đánh vào ngực của Mạc Tường.
Phụt!
Mạc Tường há mồm phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài và ngã mạnh xuống đất, miệng không ngừng rên rỉ.
- Thiếu chủ.
Vũ giả Ngự Thú sơn trang xung quanh hắn thấy thế đều kinh hãi, vội vàng xông lên và liên tục gọi. Sau khi thấy Mạc Tường chỉ bị thương, lúc này mới thở ra một hơi.
Nếu bọn họ không bảo vệ tốt dẫn tới Mạc Tường chết ở chỗ này, dù đám người bọn họ có thể bắt được hung thủ cũng sẽ bị chôn cùng Mạc Tường.
Trong lúc nhất thời, mấy người cảm giác sau lưng ớn lạnh, mồ hôi lạnh đổ ra ướt sũng cả người.
- Hừ, mấy thằng hề nhảy nhót ỷ vào Ngự Thú sơn trang mà diễu võ dương oai, không bằng để cho bản tọa giáo huấn các ngươi một chút, để cho các ngươi biết phải làm người thế nào!
Người khoác áo choàng nhe răng cười một tiếng rồi nhảy qua, tính lại ra tay với mấy người.
Mọi người thất kinh, ai nấy đều hoảng sợ. Người khoác áo choàng này là muốn giết hết đám người của Ngự Thú sơn trang sao?
Mấy người của Ngự Thú sơn trang bị dọa cho tóc gáy đều dựng ngược, trong con ngươi hiện ra sự vô hãi.
- Hắc Nô, dừng tay!
Khi thấy bàn tay của người khoác áo choàng sắp hạ xuống, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, mọi người đều quay đầu, lúc này bọn họ mới phát hiện, hóa ra là thiếu niên kia mới mở miệng.
Hắc Nô, chẳng lẽ người khoác áo choàng này tên là Hắc Nô?
Tên thật kỳ quái?
Đồng thời một suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu mọi người.
Hắc Nô, đây dường như căn bản không giống với một cái tên, hơn nữa đám người bọn họ đều đến từ các châu của Đại Uy vương triều, người khoác áo choàng kia cùng thiếu niên có thực lực đáng sợ như thế, tất nhiên sẽ không thể là hạng người vô danh, nhưng lúc này mọi người đều nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói qua trong Đại Uy vương triều có cường giả gọi là Hắc Nô như vậy.
Mà điều làm người ta kinh ngạc vẫn còn tiếp tục. Nghe được thiếu niên nói vậy, chỉ thấy người khoác áo choàng kia lập tức dừng tay, trong nháy mắt đã trở lại bên cạnh thiếu niên và cung kính nói:
- Vâng, chủ nhân!
Chủ... Chủ nhân?
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Tần Trần, người khoác áo choàng kia có thể ung dung đánh bại mấy tên Vũ Tông ngũ giai Ngự Thú sơn trang, ít nhất cũng là cường giả ngũ giai hậu kỳ, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng thiếu niên kia là vãn bối của người khoác áo choàng, hoặc thế hệ con cháu, đồ đệ gì đó được dẫn ra ngoài rèn luyện, lại không ngời chính là chủ nhân của hắn.
Thiếu niên này rốt cuộc là nhân vật nào?
Tất cả mọi người kinh hãi, người có thể khiến cho một cao thủ Vũ Tông ngũ giai hậu kỳ cung kính gọi là chủ nhân, vậy lai lịch của người này chắc hẳn cũng rất đáng sợ chứ?
- Vào thành quan trọng hơn.
Tần Trần lạnh lùng liếc nhìn mấy người Mạc Tường nằm trên mặt đất, sau đó dẫn theo người khoác áo choàng tiến vào Hắc Chiểu Thành.
Mấy tên thành vệ quân Hắc Chiểu Thành thậm chí không có can đảm tra hỏi Tần Trần, trơ mắt nhìn hai người đi vào Hắc Chiểu Thành cũng không dám nói nửa câu.
Chờ hai người đi rồi, mọi người nhìn theo bóng lưng của Tần Trần cùng người khoác áo choàng rời đi và bàn tán xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn mấy người Mạc Tường.
- Nhìn cái gì? Các người có tin bản thiếu móc tất cả mắt của các ngươi ra không?
Mạc Tường thẹn quá thành giận, quát lớn.
Sát khí nặng nề khiến cho mọi người ở đó lập tức ngậm miệng.
- Thiếu chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Mấy tên kỵ sĩ đỡ Mạc Tường dậy, bất an hỏi.
- Có thể làm sao nữa? Lập tức vào thành, tìm Kình thúc trước, sau đó phái người tìm hiểu tin tức của hai người này. Dám ra tay với Bản thiếu, Ngự Thú sơn trang ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng.
Mạc Tường hét muốn lạc cả giọng.