- Đà chủ đại nhân, có cần thuộc hạ phái người, bắt tiểu tử kia về không?
Một gã áo đen trầm giọng nói.
- Tốt lắm, Thiên Ma, ngươi đi một chuyến tới vùng đất của Ngũ quốc điều tra rõ cho bản tọa xem rốt cuộc là ai giết Huyết Ưng.
Lửa linh hồn trong hốc mắt của bộ xương màu đen cháy lên tối tăm và lạnh lẽo, hắn nói:
- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hiện nay giáo chủ đại nhân vẫn còn đang ngủ say, tu vi của bản tọa cũng chưa khôi phục, ngươi không thể để lộ thân phận ở Đại Uy vương triều, sẽ làm cho người của Đan Các cùng Huyết Mạch Thánh Địa chú ý. Nhiệm vụ của ngươi chính là bắt kẻ giết chết Huyết Ưng trở về, hiểu chưa?
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Lão già áo đen được gọi là Thiên Ma cung kính đáp.
- Rất tốt, tuy người này phá được Diệt Hồn Ấn của bản tọa, nhưng bản tọa đã lưu lại một khít tức ở trên người hắn, ngươi căn cứ vào khí tức của bản tọa để truy tung tiểu tử kia, nhớ kỹ, chuyến này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Hơn nữa, vùng đất Ngũ quốc rất quan trọng đối với Thánh giáo, ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không, ngươi hẳn cũng biết kết quả đấy.
Giọng nói lạnh lùng của bộ xương màu đen vang lên, khiến cho lão già áo đen phía dưới run rẩy nói:
- Thuộc hạ nhớ rồi.
- Được, các ngươi lui ra đi, trước khi Ma Lệ về, đừng quấy rầy giấc ngủ của bản tọa!
Ầm ầm!
Bộ xương màu đen lại nằm xuống, nắp quan tài phát ra tiếng ầm ầm rồi tự động đóng lại. Cả đại điện lại yên tĩnh và càng thêm tối tăm lạnh lẽo.
Vù!
Sau nửa canh giờ, một bóng người màu đen chui ra khỏi nơi tĩnh nặng này, trong nháy mắt tiến vào dãy núi Thương Mang và biến mất.
Mấy ngày sau, ở bên ngoài dãy núi Hắc Lĩnh.
Một con Thiết Vũ Ưng bay qua dãy núi Hắc Lĩnh, tới một vùng đồng bằng trải dài vô tận.
Rõ ràng chân khí thiên địa ở đây nồng đậm hơn Ngũ quốc một chút... Ít nhất... cũng gấp rưỡi chân khí thiên địa ở vùng đất Ngũ quốc.
- Chân khí thiên địa thật là nồng đậm, nơi này chính là Đại Uy vương triều sao?
Trên lưng Thiết Vũ Ưng, Tần Trần thì thào nói nhỏ.
- Đúng vậy chủ nhân, đi qua dãy núi Hắc Lĩnh này, chúng ta xem như đã tiến vào khu vực Huyền Châu của Đại Uy vương triều, cách đây mấy trăm dặm có một thành trì tên là Hắc Lĩnh Thành, là thành trì lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây. Hắc Lĩnh Thành này dựa vào dãy núi Hắc Lĩnh để tồn tại. Trong Huyền Châu có không ít Vũ giả quanh năm ở tại nơi này, săn giết Huyết thú trong dãy núi Hắc Lĩnh, sống trong cảnh liếm đao uống máu. Hơn nữa Hắc Lĩnh Thành là con đường phải đi nếu muốn xuyên qua dãy núi Hắc Lĩnh, nếu nhóm thế lực Lưu Tiên Tông muốn bao vây giết chủ nhân, nhất định sẽ bố trí ở Hắc Lĩnh Thành này.
Sau lưng Tần Trần, người khoác áo choàng giải thích rõ ràng, thái độ cung kính.
Sau khi giết chết Huyết Ưng trưởng lão, Tần Trần cùng người khoác áo choàng không ngừng ngồi Thiết Vũ Ưng một đường ngang qua dãy núi Hắc Lĩnh.
Có bản đồ sống là người khoác áo choàng này, mấy ngày nay Tần Trần thoải mái hơn nhiều, gần như không cần làm gì tiêu hao tinh lực.
- Làm sao để đi tới đầm lầy Hắc Tử?
Tần Trần lại nói.
- Đầm lầy Hắc Tử ở biên giới Đại Uy vương triều, tiếp giáp với Đại Chu vương triều, Đại Hạ vương triều, đường đi rất xa xôi, nếu muốn đi tới đó thì nhất định phải đi qua ba châu là Huyền Châu, Linh Châu, Biện Châu.
- Với khoảng cách này, cho dù với sức của Thiết Vũ Ưng cũng nhất định phải tốn ít nhất nửa tháng mới có thể đến nơi được.
Người khoác áo choàng giải thích cặn kẽ, không có một chút không nhịn được.
Trong mấy ngày này, Tần Trần đã từng cho hắn vài câu khẩu quyết, sau khi tu luyện ở trên lưng Thiết Vũ Ưng, hắn cảm giác được rõ ràng bản thân lấy được hồ lô màu đen đã dẫn tới thân thể nhẹ đi rất nhiều, thậm chí chân lực trong cơ thể dừng lại ở ngũ giai đỉnh phong nhiều năm cũng bắt đầu có dấu hiệu tăng lên.
Điều này khiến hắn vô cùng kích động?
Cứ theo đà này, cho dù hắn tự mình tu luyện thì sau ba năm rưỡi nữa, chỉ sợ cũng có thể đột phá Vũ Tôn lục giai, trước đây, hắn quả thực không dám tưởng tượng tới điều này.
Giờ này phút này, người khoác áo choàng mới hiểu rõ Tần Trần rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Có thể đi theo một gã nghịch thiên như thế tu luyện, có lẽ không thể tưởng tượng hết được lợi ích nhận được.
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?
Vì vậy người khoác áo choàng càng ra sức săn sóc Tần Trần.
- Đi thẳng tới đầm lầy Hắc Tử.
Việc cấp bách bây giờ là tìm được Khổ Vận Chi trước, nghĩ cách đột phá Vũ Tông ngũ giai, giải quyết vấn đề căn cơ bất ổn, Tần Trần chỉ có thể để những chuyện khác lại sau.
- Vâng.
Người khoác áo choàng gật đầu, sau đó trực tiếp điều khiển Thiết Vũ Ưng bay thẳng về phía đầm lầy Hắc Tử.
Khi đám người Tần Trần đi tới dầm lầy Hắc Tử, rất nhiều cao thủ Lưu Tiên Tông, Thiên Ưng Cốc, Sơn Hà Môn lại tập hợp ở cửa ra của Hắc Lĩnh Thành, canh phòng nghiêm ngặt.
Một tuần sau, ba thế lực lớn cuối cùng đã chờ được đám người Hướng Vấn Thiên cùng Mục Lãnh Phong tới.
Chỉ là mặc cho ba thế lực lớn tìm kiếm thế nào, ngoại trừ gặp đám người U Thiên Tuyết ra, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của Tần Trần.
Điều này làm cho ba thế lực lớn phải chờ lâu giận tím mặt, thậm chí muốn cứng rắn dẫn đám người U Thiên Tuyết đi.
Hướng Vấn Thiên cùng Mục Lãnh Phong đương nhiên sẽ không đồng ý, hai bên dây dưa hồi lâu, suýt nữa thì đánh nhau to.
Thế nhưng đối mặt với hai thế lực lớn Đan Các cùng Huyết Mạch Thánh Địa này, ba thế lực lớn cuối cùng vẫn lý trí ép xuống sự kích động, chỉ có thể thả cho đám người U Thiên Tuyết rời đi trong ánh mắt tức giận.
Cho dù ba thế lực lớn không tìm được Tần Trần nhưng vẫn chưa buông tha, đoán Tần Trần còn chưa rời khỏi Ngũ quốc nên phái người đi tới Ngũ quốc tìm kiếm, vừa tiếp tục canh giữ ở bên ngoài dãy núi Hắc Lĩnh.
Ba thế lực lớn chưa từng ngờ tới, Tần Trần mà bọn họ đang cực khổ tìm kiếm lúc này đã sớm rời khỏi vùng đất Huyền Châu, tiến vào khu vực Linh Châu.
Nửa tháng sau, Tần Trần cùng người khoác áo choàng cuối cùng cũng đi tới biên giới phía nam của Đại Uy vương triều, bên ngoài đầm lầy Hắc Tử.
Thiết Vũ Ưng lượn quanh trên bầu trời. Tần Trần đứng ở trên lưng Thiết Vũ Ưng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy cuối tầm mắt là một mặt đất màu đen kéo dài tới hết tầm nhìn, tuy còn chưa từng tiến vào trong đầm lầy nhưng từ xa nhìn lại đã thấy có tử khí bao phủ, lộ vẻ khủng bố.
Mà ở phía trước đầm lầy Hắc Tử có một thành trì to lớn, màu đen nằm ở nơi tiếp giáp giữa đầm lầy Hắc Tử cùng đồng bằng, cho người ta một loại cảm giác xung đột về thị giác vô cùng mạnh.
Người khoác áo choàng liền giải thích:
- Chủ nhân, phía trước chính là Hắc Chiểu Thành, Hắc Chiểu Thành là thành trì lớn nhất ở gần đầm lầy Hắc Tử. Trong đầm lầy Hắc Tử có vố số nguy hiểm, chướng khí cùng vật độc liên tục xuất hiện, trước khi Vũ giả tiến vào đầm lầy Hắc Tử, phần lớn đều đi tới Hắc Chiểu Thành để chuẩn bị một ít nguyên liệu cùng thuốc giải độc, để phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Chúng ta có nên...
- Vậy chúng ta dừng chân ở Hắc Chiểu Thành trước đã.
Đầm lầy Hắc Tử là một cấm địa vô cùng nguy hiểm của Đại Uy vương triều, bất kể là cường giả mạnh tới mức nào, trước khi tiến vào đầm lầy Hắc Tử đều cần chuẩn bị rất nhiều. Tần Trần tất nhiên không cho rằng mình có một ít kiến thức của kiếp trước là có thể coi nhẹ vùng đất nguy hiểm của Đại Uy vương triều này.
Hai người ngồi Thiết Vũ Ưng mới hạ xuống bên ngoài Hắc Chiểu Thành, đi được hơn mười dặm, còn chưa kịp vào thành, hai bên đột nhiên có một đám người áo đen đeo mặt nạ lao ra.
- Hắc hắc, lại có hai con dê béo tới rồi. Chắc hẳn bọn chúng nhận được tin tức, chuẩn bị tới trước để chiếm lợi đấy. Giết bọn chúng cho ta.
Tên áo đen dẫn đầu nhe răng cười một tiếng, không nói thêm lời nào liền rút ra chiến đao xông lên, một đao chém xuống đỉnh đầu của Tần Trần.